Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần trước, Chiêu Nguyệt đã không trở về nữa.

Lục Châu vẫn không nghĩ ra nguyên nhân là gì.

Chiêu Nguyệt rời đi, không cần phải suy nghĩ quá phức tạp, cũng không hề giống đám người Diệp Thiên Tâm, Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung.

“Sư tỷ có khả năng xuất hiện ở Dự Châu.”  Tiểu Diên Nhi ngồi xuống.

Còn đánh bạo tự rót cho mình một ly nước.

Uống một ngụm xong, chậm rãi lại, tiếp tục nói: “Người ở dịch trạm vừa nói đến Minh Ngọc Công, con đã phát hiện ra.”

Lục Châu hồ nghi.

Chiêu Nguyệt đúng là tu luyện Minh Ngọc Công thật, nhưng nếu như dựa theo tính tình của Chiêu Nguyệt, làm sao nó lại dám đi rêu rao khắp nơi được. Liệu có phải đây là  cùng một chiêu thức với vụ án của Từ phủ, có ý dụ hắn mắc bẫy?

Dù sao lần này cũng không giống như lần trước, không có tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nào cả, nếu như rơi vào đàn sói kia, vậy thì  thật đúng là xong con bê.

Lục Châu theo bản năng mở ra giao diện của hệ thống, nhìn thoáng qua thanh nhiệm vụ…Quả nhiên, xuất hiện thêm một nhiệm vụ mới, chỉ có bốn chữ: Mang Chiêu Nguyệt về.

“Tiếp tục đi.” Lục Châu ra lệnh.

“Sư tỷ hình như phải lập gia đình rồi, nói cái gì mà phải làm thánh nữ…”

Lục Châu khẽ giật mình.

Nàng có được tu vi như ngày hôm nay, một nửa đều dựa vào Minh Ngọc Công này, người ngọc, tinh họa của trời đất, đoạt lấy tạo hóa của đất trời, lấy tinh hoa của nhật nguyệt, muốn đem loại công phu này luyện tới đỉnh phong, thì không được có tạp niệm quấn thân, cũng không thể trầm mê vào chuyện nữ nhi tình trường.

“Nguyên nhân?” Lục Châu mở miệng hỏi.

Tiểu Diên Nhi lắc đầu, vẻ mặt hoang mang nói: “Đồ nhi nghe nói thánh đàn ở Dự Châu hình như muốn mở thịnh điển.”

“Thịnh điển?”

“Đúng, ở bên kia Ma Sát Tông hình như cũng sẽ phái người đi.”

Nói đến Ma Sát tông.

Tiểu Diên Nhi cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu cảm của Lục Châu, nói bổ sung: “Sư phụ, nếu không thì để con đi đi…Con mang sư tỷ đem về, nhìn thấy người của Ma Sát tông, ta giết toàn bộ cho sư phụ hả giận có được hay không?”

Lục Châu đưa tay lên gõ.

“Càn quấy.”

Ngữ khí dừng lại một chút, nói tiếp: “Vi sư mặc dù không có đem cái thứ Ma Sát tông này để vào mắt. Nhưng cái tên tông chủ kia dù sao cũng là cao thủ Nguyên Thần kiếp cảnh Thất Diệp Kim Liên, ngươi chỉ là Thần Đình cảnh, nếu như gặp bọn hắn, thì tính đánh như thế nào?”

“Ha.”

Tiểu Diên Nhi gật đầu.

Lục Châu lần theo ký ức bên trong não hải, suy nghĩ một lát, hỏi: “Trừ Ma Sát tông, còn có thế lực nào khác nữa?”

“Chính Nhất đạo, Tịnh Minh đạo hình như cũng sẽ đi…”

Lục Châu hồ nghi.

Bọn chính đạo này với ma đạo luôn xem nhau như nước với lửa, sao lại chạy đến với nhau rồi.

Hẹn nhau, đánh nhau?

“Gọi Phan Trọng tới, vi sư có lời muốn hỏi.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Sư phụ hỏi đồ nhi là được.” Tiểu Diên Nhi tự tin nói.

“Nhanh đi.” Lục Châu đề cao âm điệu một chút.

“Ha.”

Tiểu Diên Nhi nhỏ giọng lầm bầm rồi chạy ra ngoài.

Một lát sau.

Tiểu Diên Nhi mang theo Phan Trọng đi vào Ma Thiên Các.

Cả người Phan Trọng có chút ỉu xìu, trên mặt xanh một miếng, tím một khối.

“Bái kiến các chủ lão tiền bối.” Phan Trọng hành lễ.

Lục Châu nhìn hắn một cái rồi nói ra: “Vết thương của ngươi là làm sao vậy?”

“Kim Đình Sơn quá nhiều chỗ hiểm trở, không cẩn thận té ngã…” Phan Trọng liên tục giải thích.

Lục Châu cũng không quan tâm đến những điều này, nhân tiện nói: “Ngươi đến từ Tịnh Minh đạo, vậy có biết sự tình của thánh địa hay không?”

Phan Trọng nghe vậy gật đầu nói:

“Việc này nói ra rất dài dòng.”

Tiểu Diên Nhi thúc dục: “Vậy thì nói ngắn gọn đi.”

“…”

Phan Trọng nhớ tới hiện trường bị đánh vừa rồi, run rẩy mà nói “Từ khi nhân tộc thống trị thiên hạ Đại Viêm, dị tộc bị xua đuổi đến Nhung Bắc, Nhung Tây. Giới tu hành lại chia ra hai phe chính tà đối nghịch, mỗi năm có vô số môn phái phân tranh, người chết cũng nhiều vô kể… Vì làm dịu đi phân tranh, một số ít tiểu môn phái đã làm ra loại thịnh điển này, một mặt là muốn giải quyết mâu thuẫn của số ít môn phái, một mặt xem như lấy lòng lẫn nhau, tránh phân tranh.”

Lục Châu gật đầu nói: “Vậy ngươi có biết chuyện Tịnh Minh đạo sẽ tham dự Thánh Đàn thịnh điển của Dự Châu không?”

Phan Trọng nghe vậy hơi kinh ngạc mà nói: “Chuyện này ta thực sự không biết. Ba năm trước đây, ta đã rời đi Tịnh Minh đạo. Tịnh Minh đạo tốt xấu gì cũng được xem như đại phái của chính đạo, mâu thuẫn với ma đạo, sao có thể chỉ vì loại thịnh điển nhỏ nhoi này mà có thể hóa giải được.”

Nghe đến đó.

Cũng đã biết được ít nhiều rồi.

Lục Châu nói ra: “Nghe nói thành nữ sẽ tham gia với tư cách là mối liên kết để hòa giải hai bên. Chuyện này có thật không?”

“Đúng là có chuyện này.”

“Thánh nữ sẽ trở thành quan hệ thông gia…”

Xem như Tiểu Diên Nhi có ngốc cũng có thể nghe hiểu cơ bản, lập tức giận dữ đến trừng mắt mà nói: “Phản đồ! Sao có thể làm chuyện như vậy?”

Còn lại, cũng không cần thiết phải hỏi nữa.

Lục Châu phất tay nói: “Đi xuống đi.”

"Lão tiền bối. . ." Phan Trọng muốn nói thêm.

"Có việc gì?"

"Xin các chủ ban cho ta Lục Dương Công…" Phan Trọng dập đầu, hai tay chạm mặt đất.

Không đợi Lục Châu nói chuyện.

Tiều Diên Nhi đã không chịu được mà nói: “Cái chuyện cỏn con này mà cũng muốn làm phiền sư phụ ta?”

“A?”

“Cái loại công pháp rách nát này ngươi tự đến phòng sách phía Tây các mà tìm.”Tiểu Diên Nhi hầm hực nói.

Phan Trọng bỗng xấu hổ.

Công pháp bí tịch quan trọng như vậy, lại tùy ý như thế này sao?

Lục Châu không phủ nhận, phất phất tay.

Điển tịch tu hành của đám danh môn chính đạo trong thiên hạ, Cơ Thiên Đạo lướt đến không ít.

Nếu mà cái gì cũng đặt trong người, vậy cầm hết nổi sao?

Sau khi Phan Trọng rời đi.

Lục Châu lại nghĩ nên làm như thế nào để mang Chiêu Nguyệt về.

Từ những tin tức trước mắt có thể phán đoán: Một, khả năng cực cao là Chiêu Nguyệt bị ép trở thành thánh nữ; hai, là sẽ trở thành vật hi sinh của thịnh điển.

Vậy… tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?

Cũng là ngay tại thời điểm này…

Minh Thế Nhân đi vào Ma Thiên Các.

Nhìn thấy sắc mặt của Lục Châu lạnh nhạt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Sư phụ, đồ nhi có việc cần bẩm báo.”

“Nói.”

“Phản đồ Tư Vô Nhai gửi phi thư, mời sư phụ xem.” Minh Thế Nhân cung kính cầm phi thư bằng hai tay đưa lên tới.

Lão thất?

Từ sau khi lão thất rời khỏi Kim Đình Sơn, rất ít khi hỏi đến chuyện của Ma Thiên Các.

Nói cho cùng thì trên danh nghĩa hắn cũng là phản đồ của Ma Thiên Các, lần này gửi phi thư tới, lá gan đúng là không nhỏ.

Lục Châu nhận lấy phi thư, xem qua đại khái.

Trùng hợp.

Nội dung của phi thư cũng có liên quan đến Chiêu Nguyệt.

“Sư phụ, trong phi thư nói về cái gì vậy?” Tiểu Diên Nhi sốt ruột hỏi.

Sau khi Lục Châu xem xong.

Tiện tay nhấc lên, phi thư chậm rãi rơi trên bàn.

Lục Châu cau mày.

Minh Thế Nhân cẩn thận từng li từng tí nhặt lên phi thư, nhìn xong rồi bỗng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức cau mày, phân tích:

“Lão thất không có động cơ để gửi một tin tức giả.”

“Sư phụ, nếu tin tức là thật. Vậy thì Chiêu Nguyệt sư muội, sợ là khó thoát khỏi tai kiếp này.”

Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân bằng một ánh mắt lạnh nhạt, nói ra: “Ngươi cảm thấy phải làm như thế nào?”

Mặc dù mạch não của Minh Thế Nhân có chút không bình thường, nhưng đôi khi suy nghĩ của hắn cũng có chút giá trị tham khảo.

Minh Thế Nhân suy nghĩ, mở miệng nói: “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, bọn chúng muốn giảng hòa, vậy chúng ta châm ngòi, nước và lửa xưa nay nào có đạo lý dung hợp, việc này quá dễ để làm.”

Nói xong lời này.

Minh Thế Nhân lại lần nữa khom người nói: “Sư phụ… những chuyện nhỏ nhặt như thế này không cần thiết phải đến phiên ngài tự mình ra tay, đồ nhi nguyện ý ra trận, nhất định sẽ làm thỏa đáng việc này, mang Chiêu Nguyệ sư muội trở về.”

Vậy thì sư phụ sẽ để ta ra ngoài đúng không?

Hắn cúi đầu, chờ mong sư phụ đáp ứng.

Lục Châu vung tay nói: “Vi sư phạt ngươi vào diện bích động tự mình suy nghĩ lại ba ngày.”

“…”

Sáo lộ không đúng?

[Ting — dạy bảo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 100 điểm công đức.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK