Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Lục Châu mở ra giao diện của Thiên Thư, chuẩn bị tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên Thư.

Mặc dù Lục Châu đã thông Phạn Hải bát mạch, nhưng có thể trên thực tế cũng không phải thật sự là Phạn Hải bát mạch. Có cống rãnh lại không có nguồn nước.

Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành trói buộc nguyên khí chảy vào, lại không có phương thức để thu hoạch công đức nhanh chóng, vậy cũng chỉ có thể không ngừng lĩnh hội Thiên Thư.

“Sư phụ, đã gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.”

Âm thanh của Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài truyền đến.

Lục Châu không trả lời nàng, có Giang Ái Kiếm phụ trách điều tra chuyện này, vấn đề cũng không lớn nữa.

Nhớ tới chuyện phải tặng cho tên tiểu tử này một thanh kiếm, khiến hắn lắc đầu.

Một thanh kiếm tốt không kém gì Thư Hùng Song Kiếm, cũng không dễ tìm như vậy.

Lục Châu nhìn xung quanh…

Ánh mắt rơi vào thanh đao mà lần trước hắn dùng Vị Danh chém trúng.

“Ừm? Khe?”

Hắn chú ý tới một cái khe trên thanh đao.

Trong lòng hơi kinh ngạc, cái này là cho Vị Danh chém?

Hắn lấy cây đại đao trên kệ vũ khí xuống để kiểm tra. Phẩm chất của đại đao vẫn còn, cho dù là vũ khí cấp thấp, nhưng mà chất liệu vẫn được làm bằng kim loại tốt, không thể bởi vì không sử dụng mà hỏng được.

“Vị Danh kiếm… Lợi hại vậy sao?” Lục Châu không tin tưởng lắm.

Là thật hay là giả chỉ có tự bản thân nó hiểu.

Vừa nhấc tay phải lên.

Trong lòng bàn tay, Vị Danh kiếm đã xuất hiện lần nữa.

Lục Châu không nghĩ ngợi, cử động tay.

Ầm!

Vị Danh kiếm và đại đao lại lần nữa phát sinh va chạm.

Đầu tiên là kiểm tra ngoại hình và trạng thái của Vị Danh kiếm, hoàn hảo không bị hư hại gì.

Lại nhìn đại đao…

Lục Châu chú ý tới vị trí mà Vị Danh kiếm xẹt qua trên đại đao, xuất hiện một vết nứt nhỏ xíu.

“Cái này…”

Hắn cảm thấy Vị Danh kiếm không phải là thứ rác rưởi, nếu không cũng không lợi hại như vậy. Thanh bảo đao hoàn mỹ thế này, vậy mà bị Vị Danh chém nứt một đường.

Lục Châu rất hài lòng… Thứ này, không phải đồ bỏ đi.

Tiện tay vung lên, Vị Danh kiếm biến mất.

Đại khái bởi vì tu vi đột phá, uy lực của Vị Danh kiếm cũng tăng cường. Phạn Hải bát mạnh có yếu như thế nào cũng mạnh hơn Ngưng Thức Cảnh nhiều.

Lục Châu tiếp tục tìm kiếm vũ khí.

Những vũ khí này bởi vì được đặt ở đây một thời gian dài, đã phủ đầy bụi.

Nhẹ nhàng phất tay, nguyên khí bay tới cuốn tro bụi đi.

“Cái này là…”

Một cây thương có tạo hình kỳ lạ.

Dài khoảng một trượng ba thước, mũi thương và cán thương đều làm bằng một loại thép nguyên chất kỳ lạ.

Trên cán dài có trang trí một hình con rồng đang uốn lượn.

Lục Châu bắt lấy thân thương, nặng kinh người… Ước chừng gần một trăm cân.

Cũng may là tu hành giả sau khi tu xong Thối Thể, cầm lấy vũ khí nặng trăm cân cũng không thành vấn đề.

[Ting, thu được vũ khí Bá Vương Thương, mục tiêu đề nghị nhận chủ: Đoan Mộc Sinh]

Lục Châu hồ nghi hỏi: “Đoan Mộc Sinh?”

Thanh Bá Vương Thương này đầu lớn, trọng lượng đủ, múa lên thì mạnh mẽ phóng khoáng.

Lão già lọm khọm như Lục Châu... hoàn toàn không thích hợp.

So với Vị Danh, Lục Châu càng thích Vị Danh hơn một chút. Mà Vị Danh lại có thể biến ảo thành nhiều loại vũ khí khác nhau, sử dụng rộng rãi hơn.

Hắn nhìn thấy một thanh kiếm bị đổ trong một cái xó xỉnh, còn có cả vỏ kiếm.

Thường thường thì mấy cái không đáng chú ý như thế này, đều là bảo bối.

Hắn nhặt kiếm lên, vụt, rút ra khỏi vỏ.

“Kiếm tốt!”

Vừa mới khen xong.

Xoạt xoạt…

Gãy mất.

“Khụ khụ…” Mặt già của Lục Châu đỏ lên, đem “bảo kiếm” ném xuống đất.

Giòn như giấy, đụng một cái đã gãy rồi, cái loại rác rưởi này cũng bị thu vào mật thất à?

Lục Châu đột nhiên mất hứng với mọi vũ khí có trong mật thất.

Đến nỗi kiếm của Giang Ái Kiếm, sau này rồi tính, dù sao lúc hứa hẹn cũng không nói thời gian cụ thể là khi nào.

Hắn không có thời gian để mà ngồi lựa, để hôm nào nói mấy tên nghiệt đồ vào đây dọn sơ lại vậy.

Ngay sau đó, hắn trở về chỗ cũ, ngồi xếp bằng tiếp tục tu luyện.

Sấng ngày thứ hai.

Tiểu Diên Nhi nhảy nhót tiến vào trong Ma Thiên Các.

“Sư phụ, tên mặt dày kia đã hồi âm rồi.”

Lục Châu lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi ra lệnh: “Đọc đi.”

Tiểu Diên Nhi hắng giọng một cái, học theo cách nói chuyện của Giang Ái kiếm mà thì thầm: “Đầu tiên, giới tu hành hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì về vụ thảm sát ở Độ Thiên Giang, Ngư Long Thôn, nhưng mà trong cũng có một số manh mối về vụ án, điều tra cho thấy hung thủ chính là: Cơ Thiên Đạo, cũng chính là ngài; Thứ hai, hồ sơ ban đầu đã bị người khác động tay động chân, hiềm nghi lớn nhất là hắc kỵ trưởng quan Phạm Tu Văn, binh sĩ hắc kỵ được chưởng quản trực tiếp bởi hoàng đế, là thế lực trong tối của Ám Vệ Quân. Ngoài ra còn bổ sung thêm hai tin tức: Thứ nhất, Triệu Sóc của Nhữ Nam Thành đã khai ra thân phận của ngài, không ai tin; Thứ hai lão tiền bối đừng quên kiếm của ta…a, ha. . . ha. . . ha. . ."

Khúc trước thì còn đàng hoàng.

Tới khúc sau… Tiếng cười của trẻ vị thành niên như Tiểu Diên Nhi khiến hắn thấy là lạ.

Tuy nhiên…Những chuyện này không quan trọng.

Giang Ái Kiếm quả nhiên là một nhân tài.

Nhanh như vậy thôi cũng đã điều tra ra được vấn đề.

“Hắc kỵ…Phạm Tu Văn?” Lục Châu thì thào nhắc tới.

“Sư phụ…. Người này rất lợi hại sao?”

Lục Châu không trả lời vấn đề của Tiểu Diên Nhi.

Nhưng mà, trong trí nhớ của hắn cũng không có nhân vật như vậy… Hẳn cũng chỉ là một nhân vật râu ria không đáng kể.

“Gọi lão tứ tới.”

“Vâng sư phụ.”

Tiểu Diên Nhi hơi mơ hồ, nhưng suy nghĩ của nàng còn linh động.

Không lâu sau đó, Minh Thế Nhân đã mang theo gương mặt nịnh hót mà chạy tới.

Có thể đi ra ngoài thì tốt hơn Diện Bích Động kia rồi, một phút hắn cũng không muốn chờ đợi.

“Sư phụ vạn an!” Minh Thế Nhân hành lễ.

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Vi sư có một nhiệm vụ muốn giao cho con.”

Minh Thế Nhân nghe vậy đã vui vẻ, cao giọng nói: “Nghe sư phụ phân phó!”

Lục Châu hỏi: “Ngươi biết thủ lĩnh của hắc kỵ Phạm Tu Văn không?”

“Không quen lắm… Người này hình như làm quan, không có quan hệ mấy với giới tu hành.”

“Báo cho người này, vi sư muốn gặp hắn.” Thanh âm của Lục Châu rất nhẹ rất nhạt.

“Đồ nhi tuân mệnh!”

Minh Thế Nhân cung kính lĩnh mệnh, tinh thần tỏa sáng.

Con đường này, ta thích!

Minh Thế Nhân lao đi như một mũi tên, xuống núi.

Hắn vừa đi xong.

Tiểu Diên Nhi đã thấy chim truyền tin bay về phía Ma Thiên Các.

“Phi thư!”

Tiểu Diên Nhi vẫy vẫy tay, chim truyền tin kia nhanh chóng nhả thư ra sau đó lách mình bay mất.

“Sư phụ… Lại là thư của Giang Ái Kiếm!”

“Đọc.”

“Không có ý gì… Lúc nãy giấy không đủ, cho nên gửi thêm tin tức:  Phạm Tu Văn, tên thật là Lãnh La, tên ngoài là Lãnh Diện Diêm La. Ba trăm năm trước, là người đứng đầu Hắc Bảng. Lão tiền bối…Chắc là ngài cũng hiểu rõ người này, vãn bối cũng không giới thiệu thêm nữa!”

Sau khi đọc xong.

Tiểu Diên Nhi xì xì mấy cái, ghét bỏ xoa xoa tờ giấy, nắm tay lại vo tờ giấy thành bột mịn. Giọng điệu nói chuyện của Giang Ái Kiếm khiến Tiểu Diên Nhi vò đầu bứt tai.

Chuyện của ba trăm năm trước, sao nàng biết được, dù sao nàng còn chưa tới mười sáu tuổi.

Cho dù nói thế nào, có thể sống được bằng đó tuổi, còn làm thủ lĩnh của hắc kỵ, tu vi chắc chắn cũng không thấp.

“Lãnh La…” trong đầu Lục Châu bỗng xuất hiện ký ức của người này, “Là hắn?”

“Sư phụ… Người này là ai vậy? Giang Ái Kiếm không đáng tin.”

Lục Châu lắc đầu.

Những chuyện này căn bản không xung đột với lợi ích của Giang Ái Kiếm, hắn cũng không cần thiết phải nói láo.

“Lão tứ đang ở đâu?”

“Với tốc độ của tứ sư huynh, hẳn là đã ra khỏi bình chướng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK