Quả nhiên, Giang Ái Kiếm ôm bội kiếm trong tay, xuất hiện ngay trước mặt mọi người, khẽ mỉm cười.
Lục Châu cũng thấy kỳ quái, thằng nhãi này làm sao mà chạy trốn được dưới phạm vi âm công lớn của Phạm Âm Nhập Mộng đây.
Hơn nữa còn mò tới được chỗ này.
Cái tên âm hồn bất tán này, cũng có chút thú vị, không đơn giản.
Giang Ái Kiếm nhìn thấy tướng quân Triệu Sóc, lễ phép chào hỏi: “Xin chào Triệu tướng quân.”
Triệu Sóc chỉ gật đầu lấy lệ.
Vừa mới nghẹn một bụng tức, còn muốn vui vẻ nói chuyện với một người xa lạ?
“Ái Kiếm… lại được gặp đại sư rồi.” Thời điểm Giang Ái Kiếm đi đến trước mặt Lục Châu, hắn đã nghiêm túc trở lại.
Tiểu Diên Nhi liếc xéo hắn: “Da mặt của ngươi thật dày!”
Giang Ái Kiếm cười hắc hắc: “Nếu quá giữ thể diện thì sẽ không sống thọ.”
Triệu Sóc kéo Giang Ái Kiếm lại, còn không kịp giữ chặt, Giang Ái Kiếm đã giống như một con cá trạch mà luồn qua bên cạnh: “Triệu tướng quân, cứ lôi kéo người khác ngài không biết ngại là gì à?”
Sắc mặt Triệu Sóc cứng đờ: “Vị bằng hữu này, ngươi vừa gọi lão tiên sinh này là gì?”
“Đại sư, làm sao vậy?” Giang Ái Kiếm nói.
“Đại sư?”
Giang Ái Kiếm cẩn thận nhìn Triệu Sóc, rồi chậc lưỡi: “Nhìn cách ăn mặc của ngươi thì ngươi hẳn là người làm quan… Ngươi nói lảm nhảm với đại sư một hồi lâu, mà không biết đại sư là cao tăng Phật môn sao?”
Ngữ khí của hắn bằng phẳng mà chậm rãi, nghe cũng không giống như đang trào phúng Triệu Sóc.
Mặc dù trong lòng Giang Ái Kiếm cảm thấy vị quan gia này có chút ngu ngốc, nhưng không nhất thiết phải đắc tội hắn, còn không bằng nói thẳng ra.
Lục Châu vuốt râu nói: “Giang Ái Kiếm, vừa đúng lúc lão phu có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Đại sư xin cứ hỏi, Giang Ái Kiếm biết gì nói đó.” Giang Ái Kiếm cười tủm tỉm trả lời.
Lúc này.
Một tên thị vệ đi đến bên cạnh Triệu Sóc, nói nhỏ vào tai Triệu Sóc mấy câu.
Triệu Sóc nghe vậy, sắc mặt lập tức biến hóa, lại lần nữa lấy ra thái độ khiêm nhường, đi đến trước mặt Lục Châu, khom người nói:
“Hóa ra là cao tăng của Phật môn! Triệu mỗ đúng là có mắt mà không thấy được thái sơn, mong đại sư thứ lỗi cho.”
Cái này thì hay rồi.
Hiểu lầm về thân phận càng lúc càng lớn.
Lục Châu cũng không muốn làm cao tăng Phật môn gì cả.
Nhưng mà, cũng không có ảnh hướng đến lợi ích của hắn, Lục Châu cũng lười phải giải thích.
“Đại sư chỉ cần dùng sức mạnh của chính mình, giải quyết nguy cơ của Thánh Đàn, đánh lui Không Huyền của Đại Không Tự! Triệu mỗ vô cùng cảm kích.”
Nhữ Nam thành nói cho cùng cũng là địa bàn quản hạt của Triệu Sóc.
Nơi này mà xảy ra chuyện gì hắn cũng chịu không nổi.
Sự tình của Thánh Đàn, hắn cũng có nghe thấy, còn tưởng chỉ là thịnh điển để hòa hoãn mâu thuẫn, không quá để tâm đến. Bây giờ hồi tưởng lại cũng là chuyện nghĩ đến mà sợ. Một cái thịnh điển nho nhỏ, mà lại có nhiều cao thủ như vậy.
Lục Châu cũng mặc kệ mấy thứ này.
Mà lại nhìn Giang Ái Kiếm rồi nói: “Ngươi đúng là xỏa quyệt.”
Giang Ái Kiếm cười hắc hắc: “Giữ lại cái mạng thôi, xin đại sư đừng cười chê.” Lần này hắn cũng không dám nhắc gì về chuyện của thanh bảo kiếm kia.
“Trác Bình cũng là người trong cung?” Lục Châu hỏi.
“Đúng vậy, Triệu tướng quân cũng ở đây, cấp bậc của hắn, lại rất hay tiếp xúc đến những nhân vật ở trong cung, ngươi nói xem có đúng không?” Giang Ái Kiếm hướng về phía Triệu Sóc mà nháy mắt.
Triệu Sóc im lặng, ngươi cmn bán tin tức ra ngoài còn muốn ông đây xác nhận.
“Đúng là như vậy, Trác bình nghe theo lệnh của đại nhân vật trong cung.” Triệu Sóc nói.
Lục Châu gật gật đầu.
Có phải hay không cũng đã không phải chuyện quan trọng.
Có thể chắc chắn là, trong cung có người đang đối nghịch với Ma Thiên Các.
Ngọc Phi đến từ Tây Vực là người bị nghi ngờ nhiều nhất, cũng có thể là có người lợi dụng việc này để châm ngòi ly gián.
Bây giờ muốn biết những việc này còn rất xa xôi.
Trong cung cao thủ đông đảo, Lục Châu cũng không thể mạo hiểm chỉ vì một cái cấm chế của vu thuật.
Chuyện này làm rõ tới đây, vậy là đủ.
Đến bây giờ, vẫn là nên nghĩ đến biện pháp tích lũy điểm công đức, đề cao tu vi thì hơn.
“Giang Ái Kiếm, ngươi tu Đào Độn Chi Thuật phải không?” Lục Châu hỏi.
Sắc mặt Giang Ái Kiếm trở nên cứng đờ.
Giống như là bị người khác nhìn thấy bí mật của mình, xấu hổ cười cười: “Kiến thức của đại sư thật rộng rãi, tại hạ bội phục.”
Ngay khi mọi người đang hăng say thảo luận.
Dưới lầu truyền đến âm thanh cấp báo.
“Triệu tướng quân, Đông Phương cấp báo, tứ ma đầu của Ma Thiên Các đã rời khỏi Kim Đình Sơn. Đang chạy về hướng của Dự Châu.”
Triệu Sóc nghe vậy, nhíu mày.
“Phế vật! Sự tình cơ mật như vậy, mà còn để lộ ra?”
“…”
Giang Ái Kiếm gật đầu: “Ta cũng đã nghĩ đến từ sớm. Tứ ma đầu của Ma Thiên Các, tên là Minh Thế Nhân, là kẻ giảo hoạt, gian trá. Là một tên tiểu nhân biến hóa khôn lường. Trước mặt người khác một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác.”
Tiểu Diên Nhi nghe vật tinh thần liền tỉnh táo lại, hỏi hắn: “Hóa ra hắn là một kẻ xấu xa như vậy! Vậy ngươi thử nói xem cửu đồ đệ của Ma Thiên Các là người như thế nào?”
Giang Ái Kiếm sờ cằm, giống như là con giun trong đất Ma Thiên Các, hiểu hết toàn bộ:
“Cửu đồ đệ này không tồi, nhập môn trễ nhất, tu vi tiến bộ nhanh nhất, chính là một thiên tài yêu nghiệt trong việc tu hành. Nhưng cũng tiếc là…”
“Tiếc là gì? Mau nói mau nói…” Tiểu Diên Nhi vội vàng tra hỏi.
“Nha đầu đó không có nhiều kinh nghiệm sống, ra tay không có chừng mực, tính tình cổ quái. Đáng tiếc, vào Ma Thiên Các, tương lai nhất định chính là ma đầu lớn nhất thiên hạ... A, nha đầu, sao ngươi lại lườm ta?”
Lục Châu thấy Tiểu Diên Nhi muốn nổi giận, thản nhiên nói : “Dừng lại ở đây là được.”
Bận rộn cả một ngày, đúng thật là hơi mệt, Tiểu Diên Nhi khẽ hừ một tiếng, đành phải xem như không có gì!
Triệu Sóc lại chắp tay hướng về phía Lục Châu mà nói: “Ma đầu của Ma Thiên Các một khi xuống núi, nhất định sẽ làm ra chuyện ác… Tại hạ sẽ đi báo với những môn phái chính đạo, đề phòng ma đầu này.”
Hắn vừa mới nói xong.
Binh sĩ dưới lầu đã nói: “Tướng, tướng quân! Ma đầu kia… Ma đầu kia khi đi qua Thanh Châu… cướp… bắt đi không ít thiếu nữ!”
“…”
Khóe miệng Triệu Sóc co giật mấy cái, “Đáng giận! Triệu mỗ còn có việc, xin được cáo lui trước!”
Trong lòng hắn còn thấy may mắn, còn may là ở Thanh Châu, không phải Nhữ Nam thành. Nhưng mà, nếu tên ma đầu đó đến Nhữ Nam thành thì nên làm cái gì bây giờ?
Lục Châu nhíu mày, nội tâm càng nghi hoặc.
Trong thời gian này biểu hiện của Minh Thế Nhân cũng rất là quy cũ. Chuyện ác này thật sự là do hắn làm sao?
[Ting, đánh chết một tên mã tặc, thu hoạch được 10 điểm công đức]
[Ting, đánh chết một tên mã tặc, thu hoạch được 10 điểm công đức]
Mã tặc?
“Triệu tướng quân, xin dừng bước.” Giang Ái Kiếm cười nói.
“Có chuyện gì?”Triệu Sóc nghi ngờ hỏi.
“Tứ ma đầu của Ma Thiên Các kia rõ ràng muốn đến Nhữ Nam thành, và xác xuất cực lớn là sẽ đến Nhữ Nam thành!”
Triệu Sóc trừng mắt hỏi: “Sao ngươi biết được?”
Giang Ái Kiếm giơ ngón tay chỉ lên đầu của mình mà nói: “Thánh nữ của Thánh Đàn thịnh điển chính là ngũ đệ tử của Ma Thiên Các, người của ma Thiên Các bị cướp, lão ma đầu sẽ phái người đi điều tra, chuyện này còn cần phải nghĩ sao?”
“Chuyện này…”
“Triệu tướng quân, tu vi của tứ ma đầu này vô cùng cao thâm, lần xuống núi trước hắn đã bước nửa chân vào Nguyên Thần kiếp cảnh, thời gian qua lâu như vậy, chắc hắn cũng đã tu được Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân, ai có thể chống đỡ được hắn đây?” Giang Ái Kiếm ôm kiếm cười nói.
Triệu Sóc nhíu chặt lông mày.
Thời buổi hiện tại quá rối loạn, mỗi một chuyện đều khiến người khác phải lo nghĩ.
Giang Ái Kiếm nói: “Có đại sư Phật môn ở đây, ngươi không cầu xin đại sư hỗ trợ, không lẽ bỏ gần tìm xa, chạy về cung xin tiếp viện?”
Triệu Sóc nghe vậy, hai mắt tỏa sáng: “Lời nói của ngươi đúng là giúp ta thoát ra khỏi hoang mang.”
Hắn quay người lại, vô cùng cung kính hướng về phía Lục Châu, thành khẩn thở dài: “Khẩn cầu đại sư cứu giúp Nhữ Nam thành, bắt tên ma đầu này lại, tạo phúc cho bách tính của Nhữ Nam thành!”
Tiểu Diên Nhi: “…”