Lục Châu nhìn thấy sự hối hận trong mắt nàng ta.
Đáng tiếc là đã muộn.
Diệp Thiên Tâm còn tưởng rằng sư phụ đến thăm nàng, trong lòng còn thấy hơi vui sướng.
Nhưng mà…
Giọng điệu của Lục Châu lại rất lạnh nhạt: “Bản tọa có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được.”
“Đồ…Tuân mệnh.” Diệp Thiên Tâm đang định xưng mình là đồ nhi, nhưng lại đột ngột nuốt trở vào.
“Ngươi điều tra Ngư Long thôn từ khi nào?”
Diệp Thiên Tâm hơi sửng sốt, còn tưởng là sư phụ sẽ dạy cho nàng ta một bài học nhớ đời, không ngờ sư phụ chỉ quan tâm đến chuyện của Ngư Long thôn, trong lòng có đủ loại cảm xúc, sau đó nghĩ lại, nàng ta vẫn thành thật trả lời: “Sau khi rời khỏi Ma Thiên Các được mười năm.”
“Sao ngươi biết được nơi cất hồ sơ vụ án ở trong cung?”
“Tỷ muội của Diễn Nguyệt Cung, có một ít người làm nữ thị vệ trong cung. Các nàng đã quen với quy củ và địa hình trong cung, đang tiến hành chuẩn bị. Tốn mất năm năm trời mới thu hoạch được hồ sơ của vụ án.” Diệp Thiên Tâm nói.
Nhìn nàng ta nói ra một cách nhẹ nhõm, không nghĩ tới, chỉ vì thu hoạch được hồ sơ vụ án mà tốn mất năm năm, đúng là dốc hết công sức.
Diệp Thiên Tâm lại tiếp tục nói: “Có lẽ do chuyện Ngư Long thôn bị giết sạch, đối với các đại nhân trong cung chỉ là chuyện nhỏ…Cả Ngư Long thôn, hơn mấy trăm mạng người…”
Vừa nhắc lại chuyện này, nàng ta lại kích động.
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Cho nên, đây chính là nguyên nhân khiến ngươi ghi hận bản tọa?”
Diệp Thiên Tâm nghe vậy, đầu óc trống rỗng, cả người vốn dĩ còn ba phần tinh thần, nghe câu này của Lục Châu xong thì ỉu xìu xuống.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Diễn Nguyệt Cung từng đi qua Độ Thiên Giang chưa?”
Diệp Thiên Tâm trả lời: “Diễn Nguyệt Cung cũng từng đi qua Độ Thiên Giang mấy lần, trong cung từng nói, Độ Thiên Giang có một số lượng dị tộc lớn, nhưng Diễn Nguyệt Cung điều tra mấy năm cũng không thấy dị tộc nào cả.”
Từ câu này có thể nghe ra được là nàng ta không biết mình là Bạch Dân.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của Lục Châu, Bạch Dân cũng không tính là dị tộc.
Mà là một bộ phận người đặc thù trong Đại Viêm, nếu không sao Bạch Dân dám sống ở Độ Thiên Giang?
Hiển nhiên, người trong cung chỉ lấy cái cớ “Dị tộc” làm ngụy trang.
Thấy sư phụ vuốt râu trầm tư, Diệp Thiên Tâm đột nhiên nằm rạp trên mặt đất, dập đầu xuống đất: “Đồ nhi nguyện ý chịu bất kỳ hình phạt nào, xin sư phụ nghiêm trị!”
Lục Châu lắc đầu, trầm giọng nói: “Khi sư diệt tổ là tội đáng nghiêm trị. Nhưng sự tình của Ngư Long thôn vẫn chưa rõ ràng. Phạm Tu Văn có thể chỉ là quân cờ, nếu cuối cùng điều tra ra, thủ phạm vẫn là bản tọa…Ngươi sẽ làm thế nào?”
“…”
Diệp Thiên Tâm ngẩn ra.
Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Mọi việc đã đến nước này, nàng cũng không biết nên tin tưởng ai.
“Giải nàng ta vào Nam Các, không được ra khỏi nửa bước.” Lục Châu phất tay.
Hai nữ tu của Diễn Nguyệt Cung chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, mang Diệp Thiên Tâm trở về.
Lục Châu trở về Ma Thiên Các.
Ngày thứ hai, Lục Châu vẫn giống như trước, lĩnh hội Thiên Thư.
Theo thời gian lĩnh hội không ngừng gia tăng, nội dung của Nhân Tự Quyển lại tăng lên không ít.
Chỉ là, Nhân Tự Quyển của Thiên Thư vẫn tối nghĩa khó hiểu y như cũ.
Sau một khoảng thời gian lĩnh hội, Lục Châu suy nghĩ, hiện tại tinh thần rất tốt.
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
Lục Châu lắc đầu, đại khái là khi lĩnh hội Thiên Thư thì may mắn cũng đã bị rút đi rồi, thôi khi khác lại rút.
Số điểm công đức còn lại không thể lãng phí được.
Hiện tại chỉ còn một tấm Một Kích Chí Mạng, nếu có chuyện gì sảy ra còn bổ sung được.
[Ting, Minh Thế Nhân đã hoàn thành nhiệm vụ điều tra Độ Thiên Giang, thu được 100 điểm công đức.]
Nghe được nhắc nhở này, cũng không ngoài ý muốn của Lục Châu.
Phương diện chấp hành nhiệm vụ của Minh Thế Nhân tốt hơn người khác rất nhiều.
Chờ thêm một khoảng thời gian, Minh Thế Nhân hẳn là gửi phi thư kết quả điều tra về.
Nhưng kỳ quái là…
Lục Châu chờ cả ba canh giờ, cũng không thấy bóng dáng của phi thư đâu cả.
Ma Thiên Các sử dụng chim truyền tin để truyền phi thư, tốc độ phi hành của chim truyền tin không kém tọa kỵ cấp truyền thuyết bao nhiêu cả, ba canh giờ không lý nào bay không tới.
“Diên Nhi.”
“Đồ nhi đây ạ.”
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, nói hắn ở trong cung phối hợp điều tra chuyện của Ngư Long thôn. Xong việc này chắc chắn có kiếm tốt.” Lục Châu nói.
Lục Châu có cảm giác, Minh Thế Nhân đang gặp phiền phức.
Mà phiền phức này lại còn không nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Diên Nhi trở về, cười nói: “Sư phụ, đã gửi phi thư cho hắn.”
Trùng hợp kỳ lạ là...
Chu Kỷ Phong lại bước nhanh đến đại điện của Ma Thiên Các.
“Tứ.. Tứ tiên sinh bị thương rồi!”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc: “Tứ sư huynh sao rồi?”
Trong lòng Lục Châu sinh nghi.
Lần trước khi thông báo tin tức cho hắc kỵ hắn cũng không bị thương nữa là.
Thế mà điều tra chuyện xảy ra ở Ngư Long thôn lại bị, phía sau chuyện này còn phức tạp hơn so với tưởng tượng nhiều.
Lục Châu lại rất bình tĩnh, lạnh nhạt vuốt râu hỏi:
“Hắn đang ở đâu?”
“Đã đến dưới chân núi, Phan Trọng đang mang Tứ tiên sinh lên.”
Không lâu sau.
Phan Trọng mang theo Minh Thế Nhân tiến vào bên trong đại điện.
Dáng vẻ này của Minh Thế Nhân, rất giống nhóm Hắc Ám Tứ Kỵ của Phạm Tu Văn khi vừa chiến đấu xong.
Minh Thế Nhân quỳ rạp xuống đất, nói: “Đồ nhi may mắn hoàn thành nhiệm vụ được giao, điều tra ra chút manh mối từ Độ Thiên Giang.”
“Nói.”
“Một thế hệ của Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang, có quan binh tuần tra. Mười năm gần đây toàn như vậy, đồ nhi đến thăm dò Độ Thiên Giang, có phát hiện lớn.” Minh Thế Nhân nuốt nước bọt, “Bọn hắn giống như đang vớt xác chết chìm!”
“…”
Mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Một thế hệ của Độ Thiên Giang luôn có dị tộc xuất hiện, việc này tạm thời không nói đến nhưng cũng không thể đem xác chết thả xuống nước rồi lại vớt lên, cũng không đáng phải làm vậy liên tục mười năm!
“Có biết mục đích của việc vớt xác chết chìm không?”
“Đồ nhi đang muốn điều tra tiếp…Không cẩn thận chạm phải một cái cạm bẫy quỷ dị! Bắt buộc phải trở về ngay trong đêm!” Minh Thế Nhân vô lực nói.
Lục Châu chậm rãi đứng lên.
Đi xuống khỏi bậc thang.
Đi thẳng đến bên người Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân quỳ xuống đất: “Đồ nhi bất tài!”
“Ngẩng đầu lên.” Âm thanh của Lục Châu già nua mà uy nghiêm.
Minh Thế Nhân từ từ ngẩng đầu.
Quả nhiên, ngay giữa mi tâm của hắn, Lục Châu lại nhìn thấy một đóa hoa sen màu đen.
“Vu thuật…”
Phan Trọng đứng gần đó nhất, thời điểm đưa hắn trở về cũng không có chú ý tới…Nghiêng đầu xem, quả thật đúng là Vu Thuật, trong lòng không khỏi kinh hãi.
“Khó trách Tứ tiên sinh gặp phải mai phục, thế mà lại là cạm bẫy của Vu Thuật, tu hành giả tu Vu Thuật ở Đại Viêm cũng ít thấy! Là ai đã hãm hại Tứ tiên sinh?” Phan Trọng nghi hoặc.
Lục Châu không trả lời câu hỏi của hắn, mà nhìn Minh Thế nhân rồi hỏi: “Bên cạnh Độ Thiên Giang sao?”
“Dọc theo bờ sông, có khả năng là đều có bẫy… Sư phụ, đồ nhi không sao, chỉ thấy hơi mệt chút. Cái Vu Thuật này chỉ trói buộc sáu phần tu vi của đồ nhi, không đáng lo…”
Bị trói buộc sáu phần tu vi mà còn có thể chạy về Ma Thiên Các trong đêm.
Không thể không nói, năng lực sinh tồn của Minh Thế Nhân đúng là kinh người.
Có đôi khi Lục Châu cũng suy nghĩ, thời điểm Cơ Thiên Đạo chọn đồ đệ, thật sự chỉ là từ câu thơ kia thôi sao?
Mỗi người đều có thiên phú dị bẩm, còn hợp với một câu thơ, không khỏi quá trùng hợp.
Phan Trọng khom người nói: “Đúng là Vu Thuật thật… Mau chóng phá giải nếu không Vu Thuật sẽ càng lún sâu, cho đến khi tu vi hoàn toàn biến mất, đến lúc đấy mà muốn giải sẽ cực kỳ khó.”