Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[ Độ Thiên Giang ]

Bên ngoài một cái tường viện rách nát, đoàn người của Lục Châu chậm rãi đi đến.

Hai tên đồ đệ của Đinh Phồn Thu, đưa tay phất ra một cái cương phong, đem cửa viện mở ra.

Mọi người chậm rãi tiến vào.

“Sư phụ, đây chính là địa điểm đã được hẹn. Hôm nay ngài đích thân đến, bọn hắn chắc chắn không dám thất lễ.”

Đinh Phồn Thu gật đầu.

Hai tên đệ tử vội vàng vào trong phòng tìm một cái ghế đơn sơ, để ở trong viện.

Tiểu Diên Nhi thấy thế thì nói: “Gia gia, con cũng tìm.”

Nhưng mà Tiểu Diên Nhi vừa đi xong, Đinh Phồn Thu đã lạnh nhạt nói: “Ngươi biết vì sao bản tọa không làm khó dễ ngươi không?”

“Ồ?”

Lục Châu vuốt râu, không nói gì.

Đinh Phồn Thu lại thản nhiên nói: “Nếu ta làm như thế, nha đầu kia sẽ hận ta.”

Quả nhiên là đang mơ ước Tiểu Diên Nhi.

Từ cuộc trò chuyện của họ, Lục Châu liền biết là có mờ ám, tiếp tục giữ yên lặng.

Đinh Phồn Thu hờ hững nhìn Lục Châu rồi đi ra phía ngoài.

Mấy tên đệ tử còn tưởng là Lục Châu bị dọa sợ, lắc đầu cả.

Tiểu Diên Nhi tìm được một cái ghế, lau sạch sẽ, đặt ở sau lưng Lục Châu.

Chưa ngồi được bao lâu bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.

Mà hình như còn không phải là một người.

“Tới đây.”

Cửa bên ngoài mở ra.

Mấy tên quan binh đồng loạt tiến vào, cứ hai tên lại khiên theo một cái rương, có tầm năm sáu cái rương như vậy.

Trong rương truyền ra một mùi thôi thối kỳ lạ.

Sau khi đem cái rương đó cất kỹ, tên quan binh cầm đầu chắp tay nói: “Những cái này là vừa vớt được…”

“Chỉ thế này thôi sao…”

“Trong cung truyền đến mệnh lệnh, mấy cái xác chết chìm này, tuyệt đối không được di chuyển một cách tùy tiện. Ngày mai giao dịch của chúng ta sẽ kết thúc.” Tên quan binh cầm đầu kia nói.

“Bây giờ nói kết thúc cũng muộn rồi.” Đinh Phồn Thu phất tay.

“Ngươi dám sao?”

“Không có gì mà Ma Thiên Các không dám làm!”

Ba tên đệ tử phía sau hắn rút kiếm ra, lách mình về phía trước.

Phi vào đám quan binh.

Lục Châu lạnh nhạt lui lại.

Ba tên tu hành giả Thần Đình Cảnh, giống như sói lạc vào bầy dê, kiếm quang lóe lên.

Từng tên quan binh ngã xuống đất, không còn nổi một người sống.

Sau khi giết sạch.

Đinh Phồn Thu chậm rãi đứng dậy, chắp tay, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lục Châu, nhân tiện nói: “Lão cư sĩ thật can đảm, bản tọa, nhìn lầm ngươi rồi.”

Tiểu Diên Nhi mở miệng hỏi: “Trong này chứa cái gì vậy?”

“Xương cốt, xương của người…”

Tiểu Diên Nhi ghét bỏ mà lui về phía sau.

Ngay cả người chết nàng còn không sợ.

Thứ này vớt từ trong nước ra, còn bỏ vào trong rương như vậy, sao mà không khiến người ta ghét bỏ được cơ chứ.

Đinh Phồn Thu đi đến bên cạnh một cái rương trong số đó, nhẹ nhàng phất tay áo, một luồng cương khí phá hủy cái nắp rương.

Ánh mắt Lục Châu rơi vào cái rương này.

Xương cốt này…

Có chút quái dị…

Yếu ớt lại hơi trong suốt, giống như một miếng pha lê có độ tinh khiết không cao, màu sắc lại đục ngầu như bạch ngọc…

Bạch dân?

Lục Châu lần theo ký ức ở trong não hải mà nhận ra được nguồn gốc của bộ xương này. Đại đa số đều là như thế, như vậy có thể thấy được, người chết chìm trong nước, chính là thôn dân của Ngư Long thôn, cũng chính là tộc nhân của Diệp Thiên Tâm!

Vậy thì...

Người trong cung sao lại muốn vớt những cái xác chết chìm này đây?

Đám người của Đinh Phồn Thu tìm kiếm hết tất cả những cái rương này, giống như là tìm không ra đồ vật muốn tìm.

Có thể thấy được những bộ hài cốt của Bạch dân này, cũng vô dụng.

Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Những bộ xương này có tác dụng gì?”

“Lão cư sĩ, có một số chuyện, không nên biết thì hơn.” Đệ tử của Đinh Phồn Thu nói.

Lục Châu thản nhiên vuốt râu nói: “Ma Thiên Các cũng sẽ lo lắng sao?”

“Cách làm việc của Ma Thiên Các chúng ta, từ xưa đến nay đã như vậy.”

Tiểu Diên Nhi nghe, thầm nói: “Như vầy còn không bằng nói không biết… Kém cỏi thật sự.”

Những tên đệ tử kia nghe thấy thì không vui.

Đinh Phồn Thu khoát tay, khiển trách ba tên đệ tử: “Đủ rồi.”

Ba người cũng không dám đấu võ mồm với Tiểu Diên Nhi.

Cũng không biết vì sao Đinh Phồn Thu lại che chở nha đầu này như vậy!

Đinh Phồn Thu nói ra: “Lấy lệnh bài xuống.”

“Vâng.”

Nhìn thấy lệnh bài.

Lục Châu bình tĩnh vuốt râu nói ra: “Lão phu cũng muốn có thêm kiến thức, thế nào?”

“Gia gia, con cũng đi, con cũng đi…” Tiểu Diên Nhi rất thích mấy chuyện như thế này, hưng phấn nói.

Đương nhiên phải mang theo Tiểu Diên Nhi.

Cùng một tu vi Thần Đình Cảnh, chỉ cần một mình Tiểu Diên Nhi là đủ.

Đinh Phồn thu nhìn về phía Lục Châu rồi nói: “Nơi vớt xác có rất nhiều cạm bẫy Vu Thuật, ngươi không sợ?”

Hiển nhiên đây không phải lần đầu bọn hắn đến nơi này.

Vô cùng quen thuộc với địa hình ở đây.

“Dưới gầm trời này chưa từng có thứ gì khiến gia gia của ta phải sợ hãi.” Tiểu Diên Nhi vung nắm tay nhỏ lên mà nói.

Ánh mắt của Đinh Phồn Thu lại dừng lại trên người Tiểu Diên Nhi, lộ ra một ít tán thưởng.

Rất hợp ý ta.

Nếu như xảy ra chuyện gì thì đúng là không còn gì tốt bằng, không trách người khác được.

Lấy được lệnh bài.

Hai tên đệ tử nam nhân thay đổi quần áo.

Rời khỏi tiểu viện rách nát, đi về phía bến cảng.

Khoảng chừng một khắc sau.

Mọi người thấy ở bến cảng.

Ngoại trừ mấy con tàu vớt xác chết chìm ra, không có con tàu lớn nào lui tới cả.

Còn có mấy tên quan binh đi tuần tra ở gần đó.

Đinh Phồn Thu lại giống như quen đường rồi, thong dong mà đi.

Đến lối vào, nhìn thấy hai tên binh lính cầm trường mâu ngăn trở.

“Người không có phận sự, miễn vào.”

Đệ tử của Đinh Phồn Thu móc ra lệnh bài.

“Phía sau…”

“Thu xếp cho…”

Tiền bạc che mắt.

Mọi việc đều không vấn đề gì.

Nếu như chỉ là mới đi mò xác ngày đầu tiên, muốn đi cửa sau rất khó. Nhưng những người này làm liên tục mười năm...

Tảng đá, cá vụn, tôm vụn… Chở đi hết.

Lặp đi lặp lại khiến con người chết lặng.

Tiểu Diên Nhi thầm nói: “Sao không đánh chém mà vào? Làm gì phức tạp vậy?”

Nữ hài bị Tiểu Diên Nhi đánh bại quay đầu lườm một cái mà nói: “Nơi này có một cái bẫy Vu Thuật rất mạnh, còn có người điều khiển.”

Bọn hắn đi nhanh tới.

Hiển nhiên không phải là lần đầu tiên.

“Phía trước là nhà kho…”

Mọi người tránh đi chỗ có quan binh.

Vòng qua từng tòa kiến trúc.

Đang muốn tiến vào nhà kho.

Đinh Phồn Thu giơ tay lên: “Dừng lại.”

Thanh âm trầm thấp mà có lực.

Giống như là phát hiện ra chuyện gì.

Hắn cúi người xuống nhìn đường vân trên mặt đất.

“Có tu hành giả dùng Vu Thuật.”

Ánh mắt của Lục Châu rơi xuống hoa văn trên mặt đất, đúng là đất mới.

Có người đặt bẫy ở nơi này.

Nói về Vu Thuật thì cần thiên thời địa lợi nhân hòa, người thi triển thuật cần nhờ kết cấu của ngoại lực để tấn công mục tiêu.

Đinh Phồn Thu quay người nhìn Lục Châu: “Lão cư sĩ, nhớ bảo trọng.” Nói xong lời này hắn lại qua sang Tiểu Diên Nhi: “Nha đầu, nếu sợ hãi thì đến gần bản tọa.”

Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay của Lục Châu mà nói: “Ta không sợ!”

“Đi.”

Đám người vòng qua cạm bẫy đến trước cửa nhà kho.

Cửa lớn của nhà kho sao có thể chống đỡ được tu hành giả.

Vừa đưa tay đã mở được khóa.

Khoảnh khắc cửa lớn của nhà kho mở ra…

Lục Châu cau mày lại.

Cái nhà kho này dài mấy trượng.

Bên trong kho hàng to lớn lày bày biện một đám rương chỉnh tề xếp chồng lên nhau.

Một bên khác, xương cốt lại xếp thành núi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK