Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến chuyện kiếm tốt, Tiểu Diên Nhi lại thấy tủi thân mà nói thầm: “Truyền hai cái tin tức không đáng giá tiền, mà sư phụ còn muốn đưa vũ khí tốt cho hắn, đồ nhi muốn một cái như vậy cũng không có.”

“Làm càn.” Lục Châu cố ý nâng cao âm điệu.

Chuyện này nói đi nói lại không chỉ một lần.

“Đồ nhi biết sai.” Tiểu Diên Nhi lập tức cúi đầu.

“Thanh vũ khí này vốn thuộc về hoàng thất, vi sư có giữ cũng vô dụng.” Lục Châu nói.

“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, đi về phía mật thất.

“Cung tiễn sư phụ.”

Sau khi Lục Châu tiến vào mật thất.

Minh Thế nhân mới nói: “Tiểu sư muội không cần phải vội như vậy. Từ trước đến nay người sư phụ thương nhất là muội, ngay cả huynh cũng có vũ khí, làm sao mà quên mất muội được, Ly Biệt Câu của huynh tốt như vậy, cho nên muội nhất định cũng không kém.”

“Lão Tứ nói có lý. Huống hồ nếu tu vi của muội sớm thăng lên Nguyên Thần Kiếp Cảnh, đến lúc đó sư phụ chắc chắn sẽ cho muội một món vũ khí còn tốt hơn cả Bá Vương Thương!”

“Hừ, không thèm để ý đến các huynh nữa!”

Tiểu Diên Nhi quay đầu đi.

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh quay qua nhìn nhau.

Phan Trọng chắp tay nói: “Cửu tiên sinh thấy Bá Vương Thương và Ly Biệt Câu là đã bực mình… Aaa, Tam tiên sinh, Tứ tiên sinh, tại hạ đột nhiên nhớ tới bản thân vẫn còn chưa nhập môn Lục Dương Công, xin cáo từ.”

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân, Phan Trọng tìm đại một cái cớ, vội vàng hấp tấp mà rời khỏi đại điện.

Chu Kỷ Phong tiễn Lục Châu về chỗ nghỉ ngơi, thoát được một kiếp.

“Lão Tứ, đi thôi.”

“…”

Lục Châu vừa vào mật thất, đã đem ánh mắt rơi vào cái rương thần bí kia.

Lập tức lắc đầu, thứ này ngay cả Vị Danh cũng đỡ được, có thể thấy Thiên giai vũ khí đối với nó cũng vô dụng. Cái rương này hẳn là phải có một cái chìa khóa đặc thù mới có thể mở ra.

“Điểm của lão Tứ tương đối nhiều… Có lẽ nên để hắn đi xử lý cái rương này.” Lục Châu lạnh nhạt gật đầu.

Nếu là rương mua được từ hệ thống, vậy thì cũng không sợ bị người khác mơ ước.

Nghĩ tới đây, Lục Châu cũng không quan tâm đến chuyện của cái rương nữa, mà là nhìn vào số điểm công đức còn thừa lại trong bảng hệ thống.

4762 điểm.

Pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên là do rút thưởng mà có được.

Lục Hào Ly Hợp giá một vạn hai.

Mua không nổi.

Dựa theo phương thức bình thường mà tích lũy công đức, chỉ sợ là không có khả năng mua nổi.

Trong đầu của Lục Châu lại hiện ra vài cách, hắn hài lòng gật đầu rồi lại mở ra giao diện của Thiên Thư, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên Thư.

Sau ba canh giờ.

Lục Châu cũng tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên Thư.

So sánh với cảm giác lúc trước thì hiện tại cũng là một loại trạng thái đắm chìm thả lỏng.

Những cái chữ xa lạ kia, đã khắc vào trong đầu toàn bộ, theo dòng suy nghĩ của hắn, từng con chữ tự động xuất hiện.

Không hiểu cũng thôi… Cảm giác thế này là được.

“Sư phụ, Giang Ái Kiếm hồi âm: “Thanh âm của Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài truyền vào.

“Chuyện gì?”

“Hắn nói hắn không đến, Ma Thiên Các quá nguy hiểm… Kiếm tốt xin tìm người đưa đến cho hắn.” Tiểu Diên Nhi nói.

Lục Châu lạnh nhạt gật đầu, rồi lại nghĩ đến điều này.

Tiểu Diên Nhi nói: “Hắn đúng là không biết điều, có cần con tới Nhữ Nam tóm hắn về đây không?”

“Không cần.”

Lục Châu chắp tay đi ra từ mật thất mà nói: “Hắn rất sợ chết, tất nhiên sẽ không tự mình tới.”

“Hắn cũng quá coi trọng bản thân rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.

“Giang Ái Kiếm cũng không phải người bình thường.”

Tiểu Diên Nhi nghe vậy thì hiếu kỳ hỏi: “Không phải người bình thường?”

“Có thể thu hoạch được hồ sơ vụ án trong cung, sao có thể là người bình thường được.” Lục Châu khen ngợi.

“Vậy hắn là ai?’

“Chỉ cần biết hắn không phải người bình thường.”

Lục Châu cười nhạt một tiếng, phất tay áo rời khỏi đại điện của Ma Thiên Các.

Đi về phía Bắc các, nơi giam giữ phạm nhân.

Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ rời khỏi thì cũng đi theo sau.

Không bao lâu sau, Lục Châu xuất hiện bên ngoài nơi giam giữ Phạm Tu Văn.

Có hai tên nữ tu đang canh giữ bên ngoài.

Mặc dù tu vi chẳng ra sao cả nhưng ít ra cũng được cái hình thức.

“Các chủ.” Hai tên nữ tu khom người hành lễ.

“Mở cửa.”

“Tuân lệnh.”

Cửa lớn vừa mở ra.

Lục Châu đã đi vào một gian phòng u ám.

Nhìn thấy khắp nơi chất đầy một đống tạp vật lộn xộn.

Mà nơi này vốn dĩ cũng là nơi Ma Thiên Các cất vài thứ linh tinh rác rưởi, tạm thời dùng để giam giữ phạm nhân, không thể thích hợp hơn.

Phạm Tu Văn bị cột ở giữa, tóc tai rối loạn, hoàn toàn không có phong phạm của một vị thủ lĩnh hắc kỵ.

Khi cửa mở ra, ánh sáng nhỏ yếu chiếu lên mặt của hắn.

Từ góc khuất, Phạm Tu Văn chỉ thấy được cái bóng của Lục Châu nên khó khăn nói: “Ha ha…Chỉ một chút năng lực của Ma Thiên Các thôi. Sợ là không đủ để khiến ta nói ra chân tướng.”

Lục Châu chắp tay trả lời: “Bản tọa đã biết chân tướng.”

Phạm Tu Văn kinh hoàng, trạng thái suy sụp bị quét sạch, mở to hai mắt nói: “Không thể nào!”

“Trường Ninh đại tướng quân.” Lục châu chỉ nói ra năm chữ này mà không nói đến Nhị hoàng tử.

Nghe được năm chữ này, toàn thân Phạm Tu Văn căng chặt.

Năm chữ này đã đủ để chứng minh, lão già cường đại trước mặt này đã biết được mọi chuyện.

Yên lặng một lát, Phạm Tu Văn bình phục lại rồi nói: “Ta phục.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Ngụy Trác Ngôn không đủ để ngươi cúi đầu xưng thần, Nhị hoàng tử cũng không có khả năng khiến ngươi trung thành với hắn… Cho nên, khống chế thủ lĩnh của hắc kỵ, là một người khác hoàn toàn.”

“Ngươi…”

Phạm Tu Văn đã bình tĩnh lại, khi nghe được câu này, lại run lên một lần nữa, kích động đến nỗi mặt đỏ tới mang tai: “Ngươi biết được điều này bằng cách nào?”

Ngữ khí của hắn cũng đã nhũn ra.

Với tư cách là thủ lĩnh của hắc kỵ, hắn không thể không hạ thấp cái tôi của mình.

“Bản tọa dùng cách nào, còn phải báo cáo với một tên tù nhân hay sao?”

“…”

Lục Châu chắp tay, đi đến trước mặt Phạm Tu Văn mà nói: “Bản tọa muốn biết… Ngươi nghe theo mệnh lệnh của ai?”

“Không biết” Phạm Tu Văn đáp.

“Ngươi cho rằng ngươi không nói thì bản tọa sẽ không biết sao?”

Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu tiếp tục nói: “Cho dù là ai, có thể khiến ngươi nghe lời như vậy, chắc chắn là hồng nhan bên cạnh Nhị hoàng tử…”

Phạm Tu Văn mở to hai mắt.

Lục Châu lại chậm rãi nói: “Là nữ nhân đúng không?”

“…”

“Một nữ nhân am hiểu Vu Thuật.” Lục Châu lại nói.

“Đủ rồi!” hàng rào phòng bị của Phạm Tu Văn đã bị đánh tan, gương mặt lộ ra biểu cảm vô cùng dữ tợn, vốn dĩ có ba phần cốt khí, trong giây lát đã ỉu xìu xuống, cầu khẩn nói: “Xin ngài, bỏ qua cho nàng…”

Lục Châu phức tạp nhìn Phạm Tu Văn.

Ai sẽ tin được người từng đứng ở vị trí đầu của Hắc Bảng, giờ đây lại trở thành chó săn cho hoàng thất, không sợ sống chết, không sợ tra tấn, vậy mà lại chỉ vì bảo vệ một nữ nhân?

Lục Châu lắc đầu nói ra: “Phạm Tu Văn… Nói đi, nàng là ai?”

Phạm Tu Văn dùng sức lắc đầu.

Gương mặt dữ tợn: “Ta không thể nói, ta không… Cho dù chết ta cũng sẽ không nói ra.”

Lục Châu cảm thấy kỳ quái…

Trên thực tế, thân phận của mục tiêu đã rất rõ ràng, nói hay không nói có gì khác nhau đâu.

Vì sao Phạm Tu Văn còn muốn dùng cái chết để giấu đi?

Ngay khi Lục Châu còn đang cảm thấy kỳ quái, hắn lại thấy trong tròng mắt của Phạm Tu Văn có một ánh sáng màu lam lóe ra… Sau đó khôi phục về hình dáng ban đầu.

Ngay tại lúc này…

Bên ngoài truyền đến âm thanh của nữ tu Diễn Nguyệt Cung: “Các chủ, Ngũ tiên sinh, có chuyện rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK