Đường đường là Ma Thiên Các của Kim Đình Sơn, nếu súc sinh nào cũng lẻn vào được, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
Nếu sư phụ trách tội xuống, không ai gánh nổi.
Lần trước khi bình chướng của Kim Đình Sơn vỡ vụn, để Chu Kỷ Phong ăn may đánh lén được sư phụ, không bị trách tội đã là may, nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa thì ngay cả Minh Thế Nhân cũng sẽ bực mình.
“Tứ tiên sinh?”
Đúng lúc đi ngang qua hậu sơn.
Chu Kỷ Phong tốt xấu gì cũng là đại đệ tử của tiền nhiệm môn chủ Thiên Kiếm Môn, tu hành giả Thần Đình Cảnh, nhân tài nổi bật trong giới tu hành, cũng cảm thấy được biến động của Ma Thiên Các, thấy Minh Thế Nhân lách mình đi qua, tất nhiên là không nhịn được mà hỏi thăm.
“Cút… Trở về ta lại đánh ngươi!” Minh Thế Nhân quát lớn một tiếng.
Chu Kỷ Phong giật nảy mình.
Bị sóng âm mang theo nguyên khí này chấn cho lỗ tai rung lên, lui lại mấy bước.
Sau đó như chết lặng…
Ma đầu ở Ma Thiên Các đúng là không có ai bình thường thật sao?
Khi Minh Thế Nhân cảm thấy hắn đang ở trong Ma Thiên Các, đã thấy Tiểu Diên Nhi tản bộ ở bên trong, lách mình đi qua.
“Tiểu sư muội, muội có thấy tên tu hành giả của ngoại giới nào lẻn vào Ma Thiên Các không?”
Tiểu Diên Nhi nghi ngờ nói: “Không có, làm sao vậy?”
Thân hình của Minh Thế Nhân lại lấp lóe, di chuyển trái phải trong Các, tốc độ quỷ mị, không ngừng xuất hiện từng đạo tàn ảnh.
Nhìn mà Tiểu Diên Nhi thấy hoa cả mắt.
Tiểu Diên Nhi thấy hắn chơi vui vẻ thì vỗ tay nói: “Sư huynh luyện Thanh Mộc Tâm Pháp lợi hại được vậy luôn sao!”
Vèo!
Minh Thế Nhân đã lách mình đến trước mặt Tiểu Diên Nhi, tàn ảnh khác cũng tiêu biến ngay lúc này.
Hắn chân thành nhìn tiểu Diên Nhi rồi hỏi: “Thật sự là không thấy ai sao?”
“Thật sự là không có…” Tiểu Diên Nhi chọc chọc hai ngón tay vào nhau, nhìn sư huynh mà không biết giải thích kiểu gì.
“Sư phụ đâu?”
“Đang nghỉ ngơi…”Tiểu Diên Nhi chỉ về hướng mật thất.
Tuy nói là mật thất, nhưng cũng là địa phận mà Lục Châu nghỉ ngơi.
Sinh hoạt ăn uống bình thường, đều ở trong Ma Thiên Các.
“Mật thất?”
Minh Thế Nhân nghi hoặc mà nhìn về hướng của mật thất, sau đó đi tới.
Tiểu Diên Nhi lại ngăn Minh Thế Nhân lại: “Sư huynh… Sư phụ dặn là, không được phép quấy rầy.”
Minh Thế Nhân giơ tay lên, làm một cái xuỵt thủ thế, thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn nhìn xem.” Nói xong lại cẩn thận từng li từng tí mà đi tới.
Hắn tin chắc rằng, nguồn gốc của khí tức, là ở hướng của mật thất.
Chẳng lẽ có trộm chui vào mật thất của sư phụ, mà sư phụ căn bản không ở trong?
Hay là còn có ẩn tình khác?
Hắn bước nhanh đi lên.
Cùng lúc đó.
Lục Châu đang tập trung lực chú ý.
Trong mật thất vô cùng yên tĩnh.
Vừa rồi khí tức bộc phát, để nguyên khí xuyên qua bát mạch của hắn. Nhưng mà điều khiến Lục Châu cảm thấy kỳ quái là, mặc dù bát mạch đã mở ra khi Cơ Thiên Đạo còn sống, nhưng hắn cảm thấy sau khi nguyên khí xuyên qua bát mạch, uy lực lại nhỏ đi rất nhiều.
Giống như đã đào xong cống rãnh rồi, kết quả năng lượng nguyên khí tu luyện được, chỉ nhiều như một thùng nước thôi.
Dự theo trình tự tu luyện bình thường, đầu tiên là muốn đả thông hai mạch Nhâm Đốc, lại mở ra các hướng, mang, dương duy, âm duy, dương khiêu, âm khiêu, các loại lục mạch, phải đủ tu vi mới giải khai được bát mạch, mở một mạch yêu cầu tu vi càng cao.
Lục Châu thấy vậy cũng tốt. Ngược lại, Pháp thân đẳng cấp quá thấp, sẽ hạn chế lượng nguyên khí ra vào.
Phạn Hải nhị mạch có thể tu Ngũ Khí Triều Nguyên, tứ mạch có thể tu Lục Hào Ly Hợp, bát mạch đỉnh phong thì là pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn.
Mỗi một lần vượt qua cảnh giới lớn này ngang ba cái pháp thân.
Thực lực cách biệt một trời một vực.
Huống chi… Pháp thân của Lục Châu chỉ là Tứ Tượng Tung Hoành!
Lục Châu không ngừng việc tu luyện… Mà tiếp tục đọc Thiên Thư.
Giống như bình thường, mỗi khi tập trung lực chú ý… Sẽ đắm chìm trong đó, không thể tự kiềm chế.
Rõ ràng là một thứ vô cùng buồn tẻ và không thú vị, xem cũng không hiểu… Nhưng hắn thật hưởng thụ loại cảm giác này.
Ngay sau đó, cảm giác thanh lương nhàn nhạt kia lại xuất hiện.
Từ đan điền khí hải, trải qua bát mạch kinh kỳ, truyền khắp toàn thân… Nội tâm bình tĩnh như nước, tâm trí trở nên trong sáng.
“Sư… Sư phụ?”
Bên tai truyền đến thanh âm của Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân đã đứng trước cửa mật thất, ghé vào trong khe hở, muốn tìm ra sự thật.
Nhưng là cửa mật thất thì làm sao có thể như những cánh cửa thông thường được, kín không một kẽ hở, không nhìn thấy cái gì cả.
Cho nên hắn thử kêu một tiếng.
Ngay sau đó, trong mật thất truyền đến một thanh âm trầm thấp vang lớn.
Sóng âm lăn lộn mang theo nguyên khí cực mạnh xông đến.
Ầm!
Minh Thế Nhân bị cỗ khí này đánh bay?
Ngửa mặt hướng lên trời, biểu cảm kinh hãi!
Ngay cả tu vi Nguyên Thần Kiếp Cảnh của hắn, cũng lại bị một luồng sóng âm lật tung!
Hoàn toàn không có thời gian để phản ứng.
Tiểu Diên Nhi ngạc nhiên nhìn sư huynh đã bay xa hơn mười mét rồi rơi xuống.
Phù phù!
Đập xuống đất.
Minh Thế Nhân xem như có năng lực khống chế thân mình, nhưng cũng không có lá gan đó, chịu đựng cái đòn này, bò quỳ trên mặt đất mà nói: “Đồ nhi biết sai! Đồ nhi nghi ngờ có người lẻn vào Kim Đình Sơn… Mong sư phụ thứ tội!”
Bên trong Ma Thiên Các hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Châu vô cùng kinh ngạc nhìn cỗ sóng âm kia.
Hắn có thể cảm giác được, sóng âm rất mạnh… Đây cũng không phải là năng lực mà một người tu hành giả vừa bước vào Phạn Hải Cảnh có thể phát ra được.
Phạn Hải cảnh cùng Nguyên Thần Kiếp Cảnh kém tới hai cảnh giới, làm sao mà đem Minh Thế Nhân đánh lui được.
Lại diễn trò?
Lục Châu chậm rãi đứng lên.
Trong lòng càng thêm nghi ngờ…
Minh Thế Nhân quỳ trên mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía của mật thất.
Một bên kinh ngạc về thần uy cái thế của lão sư phụ, một bên lại buồn bực sao lão còn chưa ra.
Đồng thời hắn cảm thấy xung quanh, không hề có kẻ nào lẻn vào cả, không một động tĩnh nào khác… Càng nghĩ càng cảm thấy quái!
Ngay khi hắn đang thắc mắc, âm thanh khởi động cơ quan truyền đến.
Ông…
Cửa đá của mật thất chậm rãi rời đi.
Lục Châu chắp tay chậm rãi đi ra, trên mặt vẫn như cũ không nhìn ra cảm xúc gì.
Minh Thế Nhân vội vàng cao giọng nói: “Sư phụ thần uy cái thế! Một chiêu âm công này, đồ nhi hoàn toàn không phải đối thủ.”
“Sư phụ, người đã đi ra rồi!” Tiểu Diên Nhi chạy lên, đỡ lấy sư phụ.
Ánh mắt Lục Châu rơi xuống trên người Minh Thế Nhân, nói:
“Lão tứ.”
“A?”
“Diễn trò hay lắm.” có ẩn ý trong lời nói của Lục Châu.
Nghe vậy Minh Thế Nhân ngơ ra.
Diền trò hay lắm?
“Nếu ngươi đã thích diễn kịch như vậy… Vậy đi Diện Bích Động, suy nghĩ lại ba ngày đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Minh Thế Nhân không hiểu ra sao cả, vội vàng giải thích: “Mỗi câu của đồ nhi đều là thật, không hề diễn…”
Lục Châu đạm mạc nói: “Ngươi đang chất vấn vi sư sao?”
Sư phụ phạt đồ đệ thì cần lý do sao? Không cần! Mà là thấy hợp ý là được!
‘Không dám! Đồ nhi ngoan ngoãn đi lãnh phạt! Đồ nhi sẽ đến Diện Bích Động ngay.”
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn đi nhận phạt.
Không khỏi thở dài: “Còn tưởng rằng sư phụ thay đổi rất nhiều so với trước đây… Xem ra là do ta tưởng tượng quá phong phú. Sư phụ, tính tình vẫn thất thường y như xưa.”
“Diễn trò hay lắm?” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, suy nghĩ lại cũng vẫn không hiểu.
Minh Thế Nhân lắc mình một cái, đã vào trong Diện Bích Động.
Trong động rét lạnh, không thoải mái tí nào.
Hắn vừa đi vào, đã thấy Chiêu Nguyệt rúc vào xó mà run lẩy bẩy.
Chiêu Nguyệt không có tu vi, làm sao chịu được rét lạnh đây?
Minh Thế Nhân vứt bỏ nỗi buồn trong lòng, nói: “Sư muội, đừng trách sư huynh không giúp muội!”
“Sư huynh đến thăm muội đã là có lòng rồi, sao dám để sư huynh ra tay chứ.” Chiêu Nguyệt nói, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Tâm, “Chỉ sợ Thiên Tâm sư muội không chống đỡ được.”