Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Châu vuốt râu.

Lãnh La, ba trăm năm trước, cũng là đại ma đầu làm đủ trò xấu, bên trong giới tu hành cũng có danh xưng giảo hoạt, bóc lột đốt giết bốn phía, cướp của giết người.

Chỉ là người này luôn hành động đơn độc, cho tới bây giờ hắn còn chưa từng hợp tác với ai. Dựa vào năng lực cá nhân, hắn làm ra không ít chuyện ác… Từng bị mấy ngàn tu hành giả vây công, rồi chạy thoát, thành công vững vàng ngồi vào vị trí đầu của Hắc Bảng.

Cơ Thiên Đạo cũng đã từng giao thủ với người này.

Hai người ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại.

Thời điểm đó tu vi của Cơ Thiên Đạo còn chưa tới thời kỳ đỉnh phong.

Sau khi đạt đến thời kỳ Đỉnh Phong, Cơ Thiên Đạo bắt đầu điên cuồng thu đồ đệ.

Ma Thiên Các của Kim Đình Sơn danh chấn thiên hạ, Cơ Thiên Đạo thuận thế trở thành vị trí số một của Hắc Bảng.

Sau đó Lãnh La mai danh ẩn tích.

Ẩn nấp thời gian dài, mấy trăm năm qua, dần phai nhạt khỏi Hắc Bảng… Thậm chí bị người đời quên lãng.

Dù sao người có thể sống trên ba trăm tuổi ở thế giới này, đều đã vào hàng cao thủ.

Rất nhiều người trẻ tuổi, căn bản còn chưa nghe qua danh hiệu của Lãnh La.

Ba trăm năm trước, cảnh giới của người này chính là Nguyên Thần Kiếp Cảnh lục diệp kim liên Bách Kiếp Động Minh pháp thân. Ba trăm năm trôi qua… Tu vi bao nhiêu?

Cho dù Lãnh La có dậm chân tại chỗ, trì trệ không tiến, cũng không phải dạng để cho người vừa mới ngưng tụ Bách Kiếp Động Minh pháp thân như Minh Thế Nhân có thể chống lại được.

“Gửi phi thư cho lão tứ, người này cực kỳ nguy hiểm, cần phải cẩn thận ứng phó.” Lục Châu lạnh nhạt nói.

“Cực kỳ nguy hiểm?”

Tiểu Diên Nhi vừa nghe thấy điều này, chớp mắt to, tiếp tục hỏi: “Sư phụ, có cần gọi tứ sư huynh về hay không?”

Lục Châu nghe vậy lắc đầu: “Không cần.”

Minh Thế Nhân dù sao cũng là cường giả Nguyên Thần Kiếp Cảnh, nhiều năm sống dưới sự tra tấn của Cơ Thiên Đạo, dưỡng thành tính cách giống như cá trạch.

Lần trước khi Chính Nhất Đạo cùng Thiên Kiếm Môn vây công Kim Đình Sơn, ngay cả tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh cũng bị bắt, hắn cũng không bị bắt. Huống chi hiện tại chỉ là đi thông báo tin tức cho Lãnh La.

Cho dù có đặt bẫy trước, muốn bắt dạng đồ đề như Minh Thế Nhân, cũng rất khó khăn.

Lãnh La, sẽ mạnh hơn ta?

Hiện tại điều duy nhất khiến hắn quan tâm đến là… Lãnh La, chính là Phạm Tu Văn của hiện tại đã đi qua ba trăm năm, tu vi có đột phá hay không?

Sau một ngày, Đông Đô.

Lại tới Nguyên Thành.

Một nhóm kỵ binh cưỡi ngựa cao lớn, mặc áo giáp đen và đeo mặt nạ đen, chậm rãi đi trên phố.

Một ít người dân thấy thế, cũng tránh đi, không dám chặn đường.

Có tu hành giả, nhiều lắm cũng là đứng ở một chỗ xa xa nhìn một cái, không dám lại nhìn chăm chú.

Không ai dám trêu trọc đội hắc kỵ này.

Đội người cưỡi ngựa này, đến cổng của Nguyên Thành, ngừng chân dừng lại.

Trước mặt đội ngũ hắc kỵ, có ba tên binh lính hắc kỵ không giống bình thường.

Ba người này chính là ba thành viên của đội bốn người được đồn thổi là mạnh nhất hắc kỵ, người biết được nhóm người của họ, đều gọi họ với một cái tên, Hắc Ám Tứ Kỵ.

“Lão tam còn bao lâu…” Một tên hắc kỵ sĩ phía trước hỏi.

“Tiễn thuật của lão tam thiên hạ vô song, mục tiêu mà bị hắn để mắt tới… Cơ bản là không có hi vọng sống. Chỉ tiếc là để hắn tru sát phản tặc của Nguyên Thành, không khó lắm.”

“Nhiệm vụ ở Nguyên Thành, xem như hoàn thành. Chờ quay lại Thần Đô, bốn huynh đệ chúng ta phải uống một trận cho thống khoái.”

“Chỉ mong thủ lĩnh có thể hài lòng.”

Vừa nói đến đây.

Âm thanh của một mũi tên đã xé gió mà đến.

Xuy!

Phịch một tiếng, mũi tên kia cắm vào ngay trên cổng thành.

Trên thân của mũi tên, còn ghim một cái đầu người.

Ba tên hắc kỵ không cảm thấy sợ hãi hay có chút gì ngoài ý muốn cả, mà là hài lòng gật đầu.

“Lão tam quả nhiên lợi hại!”

“Tiễn thuật như thế này quả là thiên hạ vô song.”

Đội ngũ hắc kỵ nhìn về phía ngã tư đường, một gã hắc kỵ, lưng đeo cung tiễn, rong ruổi mà tới.

Đây chính là tên hắc kỵ giỏi về bắn cung nhất trong Hắc Ám Tứ Kỵ.

Lão đại của Hắc Ám Tứ Kỵ, trầm giọng nói: “Trở về Thần Đô phụng mệnh!”

“Vâng!”

Đội ngũ hắc kỵ, đồng loạt sải bước qua cổng thành.

Tiếng vó ngựa vọng tới, cát bụi mù mịt, chạy về hướng Thần Đô.

Ngay khi đội ngũ này đi qua một rừng cây.

Một tiếng cười quỷ dị lại giảo hoạt vang lên.

Ô______

Lão đại của hắc ám tứ kỵ lập tức kéo dây cương, giơ tay lên.

Đội ngũ hắc kỵ được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh, lập tức dừng lại.

Bọn hắn hành động có độ ăn ý cao, khi vừa nghe được tiếng cười kia, lão tam am hiểu cung tiễn nhất đã nhảy lên không trung, rút tên phía sau, thuận tay giương cung lên, nhìn quanh bốn phía. Một khi đã phát hiện mục tiêu, mũi tên này sẽ tiễn hắn về Tây Thiên.

Nhưng mà…

Sau khi tiếng cười quỷ dị qua đi, chung quanh yên tĩnh trở lại, không có ai xuất hiện cả.

“Ai dám cản đường?” Đại lão hắc kỵ trầm thấp hỏi.

Cũng không hiểu vì sao, bọn hắn đã quen đi trong bóng tối, giết chóc vô số lần, lại bị nụ cười âm quỷ này làm cho không thoải mái.

Khanh khách… Khanh khách…

Tiếng cười từ đằng xa lại lần nữa truyền dến.

“Lão tam!”

“Được!”

Vèo!

Cung tên trong tay lão tam của Hắc Ám Tứ Kỵ xé gió mà đi, phi về phía phát ra thanh âm, xuyên qua mỗi một thân cây.

Nguyên khí hùng hồn bao vây lấy mũi tên!

Sau đó biến mất trong rừng.

Không có cái gì đáp trả lại.

“Có thể trúng không?”

Câu này là để hỏi cung thủ lão tam.

Chỉ có người sử dụng cung tiễn mới biết được… Một mũi tên này có trúng đích hay không.

Lão tam cau mày, yên tĩnh một lúc rồi mới nói: “Không trúng.”

Cao thủ, dựa vào cảm giác cũng có thể biết được.

“Đối phương hẳn là cao thủ Nguyên Thần Kiếp Cảnh!”

Sau lưng Hắc Ám Tứ Kỵ, đông đảo hắc kỵ di chuyển một chút.

Thay đổi trận hình.

Khanh khách… Khanh khách…

Tiếng cười kia lại lần nữa truyền đến, đồng thời mang theo giọng điệu châm chọc cùng nghiền ngẫm.

“Tiễn thuật không tồi.”

Hắc kỵ quát: “Ngươi là ai?”

Thanh âm kia lại tiếp tục vang lên: “Ta chính là đệ tử của Ma Thiên Các ở Kim Đình Sơn… Thủ lĩnh hắc kỵ, Phạm Tu Văn đang ở đâu?”

Hắc Ám Tứ Kỵ bốn mắt nhìn nhau.

Mặc dù mang theo mặt nạ, nhưng mà bọn hắn cũng cảm thấy kinh ngạc như nhau.

Dưới gầm trời này làm gì có ai không biết Ma Thiên Các?

“Hóa ra là người bạn Ma Thiên Các…”

“Người bạn? Ha ha ha…Ha ha ha…”

Thanh âm kia càng ngày càng cuồng ngạo, một hồi trái, một hồi phải, cây cối xung quanh vậy mà lấy một loại tốc độ quỷ dị để sinh trưởng.

“Phạm Tu Văn đang ở đâu?”

Chủ nhân của thanh âm này chính là tứ đồ đệ của Ma Thiên Các Minh Thế Nhân…

Minh Thế Nhân đâu chỉ thông minh, còn là giảo hoạt dị thường.

Nơi này là khu vực rừng cây, có thể đem Thanh Mộc Tâm Pháp phát huy ra hoàn toàn.

Ở chỗ này… Hắn chính là vua!

“Thủ lĩnh ở Thần Đô xa xôi, các hạ tìm thủ lĩnh có chuyện gì?”

Thanh âm của Minh Thế Nhân tràn ngập sự không thoải mái… Hắn đã nghe ngóng rất nhiều tin tức, biết được hắc kỵ đi Đông Đô để chấp hành nhiệm vụ, liền đứng ở con đường này chờ cả ngày.

Không ngờ chờ tới chỉ là Hắc Ám Tứ Kỵ cùng một đám lâu la?

“Nghe đây…”

“Trong vòng ba ngày, Ma Thiên Các muốn gặp Phạm Tu Văn… Nếu không gặp được, sẽ giống như cành cây này!”

Một cái cây bình thường, bỗng vặn vẹo biến dạng, ngã xuống trước mặt đội ngũ hắc kỵ.

Hắc kỵ là bậc tinh nhuệ cỡ nào.

Nhanh chóng tản ra phía sau.

Hắc Ám Tứ Kỵ phát ra cương khí toàn thân.

Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK