Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái người mà làm gì cũng không may mắn, uống nước còn bị dắt răng.

Chư Hồng Cộng cảm thấy đúng là đang miêu tả hắn của ngày hôm nay.

Đến Thanh Ngọc Đàn cũng gặp phải sư phụ nữa… Sao hắn không sợ hãi cho được?

Cùng lúc đó.

Tên tu hành giả đang đuổi theo Chư Hồng Cộng bỗng dừng lại, ngước nhìn lên.

Bên trên bầu trời.

Có một cái lồng giam vuông vức từ nhỏ biến thành to bay về phía Chư Hồng Cộng.

Hình như là không trúng, vận may không tồi.

Lục Châu hài lòng lẩm bẩm một câu: “Đáng lẽ nên rút thưởng trước…”

“Sư phụ, rút gì vậy?”

Lục Châu không để ý đến Tiểu Diên Nhi mà để ý đến Lồng Giam Trói Buộc.

Nhưng mà…

Khi lồng giam kia biến lớn thành trạng thái mà người khác nhìn cũng phải cảm thán thì, khi lao xuống dưới, nó biến mất!

Đúng vậy, đột nhiên biến mất.

Tu hành giả kia thấy vậy cũng ngây người.

Lục Châu nhíu mày.

Một tấm 200 điểm công đức, vậy mà đổ sông đổ biển cả rồi.

Hay là thêm một tấm?

Lỡ không trúng nữa thì sao?

Thẻ đạo cụ chỉ có xác suất 30%

Nếu như không trúng hết, thì không phải là lỗ à?

Khi đang do dự.

Chư Hồng Cộng lại vui mừng, vội vàng lẩm bẩm một câu: “Lão sư phụ cố ý thả ta đi đây mà!”

Tranh thủ thời gian chạy lẹ!

Cả người nhanh như chớp, nhảy vào trong rừng, tốc độ sánh ngang với Nguyên Thần Kiếp Cảnh.

Rút thưởng làm cho Lục Châu sinh ra bóng ma tâm lý.

Thôi, sau này rồi bắt.

Vận may của tên nghiệt đồ này không tồi, về sau, trước khi bắt thì rút thưởng trước xem sao.

Huống chi bắt lão Bát cũng dễ, sau này còn nhiều cơ hội, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, cứ kệ hắn đi đã. “Sư phụ, sư phụ…Nhanh, nhanh, hắn chạy rồi!” Tiểu Diên Nhi hô to.

“Không sao.”

Lục Châu phất tay: “Vi sư còn có chuyện quan trọng muốn làm.”

“Vâng.” Tiểu Diên Nhi nhìn có hơi tiếc nuối, trong giấy lát, Chư Hồng Cộng đã biến mất trong rừng.

Ngay khi Lục Châu tính bay đến Thanh Ngọc Đàn thì___

“Đại sư!”

Người nói chuyện là tên tu hành giả đuổi theo Chư Hồng Cộng.

Lục Châu nhìn qua nơi phát ra tiếng.

“Là ngươi sao?”

Đứng cách đó không xa, bóng dáng ngạo nghễ không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến, không ai khác chính là Đoạn Hành, tam thủ tọa của Ma Sát Tông gặp ở Thánh Đàn Nhữ Nam.

Người của Ma Đạo xuất hiện tại Thanh Ngọc Đàn nhìn hơi lạ, không hợp cho lắm.

“Vãn bối là Đoạn Hành, hân hạnh gặp lại đại sư.”

Vừa rồi khi Đoan Hành đuổi theo lão bát, nhìn thấy bệ ngạn cùng với lồng giam long lánh kim quang, đã nhận ra lão già kia, có đại sư Phật môn xuất hiện, hắn đành từ bỏ không đuổi theo.

Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu: “Ma Sát Tông và chính đạo như nước với lửa, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

Đoạn Hành cung kính nói: “Tông chủ ra lệnh cho vãn bối đi trước thảo luận chuyện đối phó ma đầu với Trương môn chủ.”

Nói xong câu này hắn lại nhìn xung quanh.

Đoạn Hành tiếp tục nói: “Không ngờ lại gặp đại sư ở chỗ này.”

Lục Châu phất tay nhìn toàn cảnh xung quanh.

Tình hình chiến đấu hình như đang yếu đi, không ít người như lũ rút khỏi.

“Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Châu hỏi.

Đoạn Hành ha ha gượng cười.

Ma Sát Tông định làm việc một cách bí mật, không muốn bị ai biết hết. Trên đường đi vô cùng cẩn thận. Không nghĩ tới là hành tung bị tiết lộ. Chuyện mà Chư Hồng Cộng làm ra khiến cho mọi người đều biết hết cả.

Thế là khom người nói: “Hành tung của Ma Sát Tông bị tiết lộ ra, là do tên Tà Vương này châm ngòi ly gián từ bên trong, mang theo rất nhiều tu hành giả của phe chính đạo đến đánh nhau, lúc này mới chật vật như vậy, thương vong nặng nề.”

Lục Châu gật đầu.

Với đầu óc của lão Bát chắc chắn không làm được chuyện này.

Không cần phải nói, đây nhất định là tác phẩm của Tư Vô Nhai.

Ánh mắt của Lục Châu lướt đến đám tu hành giả đang lui lại kia.

Từ khí tức và công pháp trên người của bọn chúng cho thấy bọn chúng đúng là người của chính đạo đang đuổi giết ma đạo.

Đoạn Hành lại nói: “Đại sư, sao lúc nãy ngài không bắt Tà Vương đi? Nếu ngài bắt được tên này… Thì sẽ tẩy được tiếng xấu của ta!”

“Tiếng xấu?”

“Ma Sát Tông của ta vốn là ma đạo, nay lại cùng một giuộc với chính đạo. Nếu để người khác biết còn không cười vào mặt cho. Bắt được tên Tà Vương này là một công lớn! Lực chú ý của đám chính đạo cũng sẽ dồn về phía Tà Vương.”

Lục Châu bình tĩnh nhìn không ra cảm xúc, vuốt râu nói: “Tính toán không tồi, ma đạo lại đi bắt ma đạo, vừa ăn cướp vừa la làng, không tồi.”

Đoạn Hành nghe xong cũng thấy xấu hổ mà nói: “Đại sư, Ma Thiên Các từng giết nhị thủ tọa của Ma Sát Tông, chúng ta bắt Tà Vương xem như hòa nhau, cũng không tới nỗi vừa ăn cướp vừa la làng.”

Tiểu Diên Nhi chống eo nói: “Ngươi mới là tặc!”

Nếu như bình thường mà có tu hành giả dám nhục mạ Đoạn Hành, hắn đã tức giận rồi, nhưng đại sư đang ở đây hắn không dám phát tác, chỉ có thể gượng cười nói: “Ngươi nói đúng, ngươi nói đúng…”

Mà Đoạn Hành cũng là người biết thời thế, không giống đám ngụy quân tử kia, cách làm việc khiến người khác thấy mà ghét.

“Không biết đại sư đến Thanh Ngọc Đàn làm gì?” Đoạn Hành hỏi.

“Hoa Vô Đạo ở đâu?” Lục Châu hỏi.

“Hoa Vô Đạo? Vân Thiên La ba tông đứng đầu, trưởng lão của Vân Tông, hắn cũng tới?” Đoạn Hành kinh ngạc hô lên.

“Ma Sát Tông không biết sao?”

“Vãn bối tới đây theo lệnh của Tông chủ, không biết chuyện này.” Đoạn Hành nói.

Lục Châu lại nhìn về phía Thanh Ngọc Đàn rồi hỏi: “Đều ở Thanh Ngọc Đàn hả?”

Đoạn Hành lắc đầu nói: “Tà Vương náo loạn hết lên nên Tông chủ đã đi rồi.”

Lục Châu lắc đầu.

Tên nghiệt đồ này còn làm hư chuyện tốt của lão phu.

Lục Châu phất tay áo, Bệ Ngạn cũng bay về phía Thanh Ngọc Đàn.

Cùng lúc đó.

Ở một rừng cây xó xỉnh nào đó cách xa Thanh Ngọc Đàn.

Lão Bát đang ngồi bệt dưới đất, không ngừng lau mồ hôi trên mặt.

Vẫn còn sợ mà thở hổn hển mấy cái.

Vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, Chư Hồng Cộng lại khóc như chó nhà có tang: “Lão già sư phụ, sao ông ta lại ở đây…Không chơi kiểu này nữa! Thất sư huynh…Ngươi ra đây!”

Bên trong rừng cây rậm rạp, lão thất Tư Vô Nhai chậm rãi đi ra.

Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Chuyện này đến quá đột ngột, ta cũng không nghĩ tới sư phụ sẽ xuất hiện ở Thanh Ngọc Đàn.”

“Đệ mặc kệ kết hoạch gì, kế hoạch của huynh mà… Đệ muốn được đền bù!” Chư Hồng Cộng vung tay muốn trốn.”

Tư Vô Nhai mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay của hắn mà nói: “Được, được, được… Là do sư huynh sai. Chi tiêu của Mãnh Hổ Cương một năm này, Ám Võng bao.”

“Vậy còn tạm được.”

Tâm lý của Chư Hồng Cộng thoải mái hơn nhiều, gãi đầu nói: “Thất sư huynh, chúng ta hao phí nhiều tâm tư đến thế, làm nhiều chuyện như vậy để làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK