Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giây trước Minh Thế Nhân còn thấy sư phụ ra tay thật hung ác.

Giây tiếp theo, cấm chế của Vu Thuật trong cơ thể hắn bị đánh tan, khiến hắn vui mừng không xiết.

Cho dù bị đánh bay, hắn cũng nguyện ý.

Loảng xoảng!

Minh Thế Nhân va đổ hai hàng vũ khí, những vũ khí đó cũng rơi trên mặt đất...

[ Cùng lúc đó ]

Một gian phòng u ám nào đó, bên trong cung Đại Viêm.

Dựa vào mắt thường có thể thấy được một mớ lộn xộn.

Ánh sáng của ngọn nến, bị một tấm bình phong ngăn lại.

Phốc___

Đằng sau bình phong, một nữ tử mặc y phục tím đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt vận công, đột nhiên, sắc mặt nàng biến đổi, phun ra một ngụm máu tươi.

Thở hổn hển xong nàng ta vung tay một cái, đánh bay mọi thứ trên bàn, vẻ mặt sợ hãi nói: “Sao lại có người có thể giải được Vu Thuật của ta? Người này đến cùng là ai?”

Sau khi Minh Thế Nhân bị Lục Châu phất tay áo đánh bay.

Cũng cảm thấy kinh ngạc, loại cảm giác thanh lương kia lại xuất hiện…

Lĩnh hội Thiên Thư, chính xác là sẽ thu hoạch được lực lượng phi phàm, nhưng tiếc là, Lục Châu vẫn chưa tìm ra được cách sử dụng.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để ý đến chuyện này.

Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.

Sau khi Minh Thế Nhân va vào kệ vũ khí, những cấm chế của Vu Thuật cũng tan đi.

Kinh mạch và đan điền khí hải vốn dĩ đang bị vu thuật áp chế, khôi phục trong chớp mắt.

Đau đớn trên người cũng trở thành râu ria, Minh Thế Nhân khống chế nguyên khí đứng dậy, sau đó quỳ xuống nói: “Đa tạ sư phụ đã giúp đồ nhi giải cấm chế! Sư phụ thần uy cái thế!”

Lục Châu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, lực lượng của Thiên Thư quả nhiên không đơn giản.

Lại khắc chế được Vu Thuật.

Ngay khi Lục Châu còn nghĩ xem nên lĩnh hội Thiên Thư như thế nào, Minh Thế Nhân đã bị kệ vũ khí hấp dẫn, nắm hai thứ lên.

Cẩn thận quan sát.

Một thứ không giống kiếm cũng không giống câu, lưỡi kiếm chỉ có một bên, phía trên dày đặc răng cưa, vô cùng quái dị.

Một thứ khác lại giống cái vỏ.

Lục Châu cũng nhìn vào hai món đồ này.

[Ting, thu được vũ khí, Ly Biệt Câu Sao, đề nghị nhận chủ: Minh Thế Nhân]

Lục Châu vuốt râu.

Bên trong mật thật này đúng là có nhiều chuyện huyền bí.

Cũng không biết là do duyên phận hay trùng hợp, vũ khí này vậy mà lại bị Minh Thế Nhân nhìn thấy.

Lục Châu còn chưa kịp nói chuyện, Minh Thế Nhân đã cười đùa tí tửng nói: “Sư phụ, vũ khí này rất hợp với đồ nhi… Cái loại hình dáng này, lưỡi kiếm này, câu vỏ này…Chậc chậc chậc, con lại thích cái loại đồ chơi dở dở ương ương như thế này! Tối thiểu cũng là Địa giai!”

“Ly, Biệt, Câu, Sao…” Minh Thế Nhân thì thầm đọc hàng chữ nhỏ trên đó.

Nếu như không kiểm tra, chỉ nhìn vũ khí này bằng mắt thường, đúng là rất có dáng vẻ của Địa giai.

Ly Biệt Câu Sao giống như chờ ở trong mật thất này thật lâu, bề ngoài vô cùng cũ kỹ.

Nhưng mà hệ thống đã nhắc nhở mục tiêu nhận chủ, sau khi kích hoạt cũng sẽ là Thiên giai.

Thấy Minh Thế Nhân thích thú không buông tay, cả mặt nịnh nọt, Lục Châu lắc đầu nói :”Buông ra.”

“A?”

Minh Thế Nhân sững sờ.

Sau đó cầm Ly Biệt Câu Sao cẩn thận đặt lại trên mặt đất.

Hắn không dám ngỗ nghịch sư phụ.

“Ngươi vừa tiến vào Nguyên Thần Kiếp Cảnh, tu vi không ổn định, khống chế Thiên giai thì hơi sớm đấy.” Lục Châu bịa đại một cái cớ.

Minh Thế Nhân nghe nói như thế cũng không giận, ngược lại vui vẻ vô cùng.

Nói bóng gió ra, Ly Biệt Câu Sao đã muốn để dành cho hắn từ sớm.

“Đồ nhi tuân mệnh! Đồ nhi nhất định ổn định thực lực một cách nhanh chóng!”

Lục Châu vuốt râu gật đầu, phất phất tay.

Minh Thế Nhân hiểu ý, rời khỏi mật thất.

Thời điểm vừa đến cửa mật thất, còn lưu luyến nhìn Ly Biệt Câu Sao.

Đồ ở trong mật thất quá lộn xộn, cũng may không gian đủ lớn, có nhiều thứ như vậy thích lộn xộn thì lộn xộn đi, cũng không ảnh hưởng gì.

Lục Châu tiện nhấc tay lên, thu Ly Biệt Câu Sao vào lòng bàn tay.

Không lâu sau, cũng đã đi ra khỏi mật thất.

Đi đến đại điện.

Mấy người Đoan Mộc Sinh cũng không ở đây, Minh Thế Nhân lại đang nói gì đó với Tiểu Diên Nhi, làm Tiểu Diên Nhi nghe xong thán phục gật đầu liên tục.

Lục Châu đi tới.

Hai người thấy thế vội khom người hành lễ: “Sư phụ.”

“Minh Thế Nhân.”

“Đồ Nhi có mặt.”

“Cho dù Vu Thuật đã giải, cũng không thể khinh thường…”

“Sư phụ dạy phải.”

Lục Châu vuốt râu gật đầu.

Vốn dĩ trong thời gian ngắn hắn cũng không muốn rời khỏi Kim Đình Sơn, dù sao với tu vi hiện tại của hắn, ở lại Ma Thiên Các, kiếm biện pháp thu hoạch công đức dựa vào đám đồ đệ, chậm rãi gia tăng thực lực, là chuyện ổn định nhất. Nhưng mà trước mắt thì Ngư Long thôn chính là điểm mấu chốt, có quan hệ đến cao thủ Vu Thuật có ở trong cung. Nếu có thể tra ra chân tướng, cũng có thể tìm ra kẻ đã phong ấn tu vi của Chiêu Nguyệt.

Chuyện khiến Lục Châu cảm thấy việc này cực kỳ quan trọng là... Nhiệm vụ hệ thống cho thấy: Điều tra chân tướng của Ngư Long thôn, ban thưởng 3000 điểm công đức.

Ba ngàn điểm công đức trong lịch sử ban thưởng của hệ thống cũng chưa từng có.

Như vậy có thể thấy được tầm quan trọng của việc này.

“Ngày mai vi sư muốn đích thân đi Ngư Long thôn một chuyến.” Lục Châu mở miệng nói.

Minh Thế Nhân nghe vậy, đầu tiên là giật mình nhưng rất nhanh lại khôi phục: “Có sư phụ ra tay chắc chắn sẽ thành công.”

Cấm chế Vu Thuật trên người hắn vừa được giải xong, cho nên hắn rất tin tưởng vào sư phụ, so với chính bản thân Lục Châu hắn còn tin tưởng vào Lục Châu hơn bội phần.

Tiểu Diển Nhi nghe thấy được đi ra ngoài, hưng phấn vỗ tay nói: “Sư phụ, con cũng đi, con cũng đi..”

Lục Châu không để ý đến nàng.

Mà là nhìn Minh Thế Nhân rồi dặn dò: “Canh chừng đám hắc kỵ.”

“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân khom người nói, “Có đồ nhi và Tam sư huynh ở đây, bọn hắn có mọc cánh cũng không thoát được.”

Lục Châu quay người định rời khỏi, đi hai bước lại dừng lại hỏi: “Gần đây có tin tức của đám phản đồ kia không?”

Phản đồ là chỉ đám lão đại Vu Chính Hải, lão nhị Ngu Thượng Nhung.

Minh thế Nhân lắc đầu nói: “Khoảng thời gian này đồ nhi cũng không rời khỏi Kim Đình Sơn, tin tức bên ngoài cũng không biết gì cả.”

Lục Châu khẽ vuốt cằm.

Tuy nhiên, sau hai khi hắn đánh bại đám danh môn chính đạo đến hai lần, những tên phản đồ này trung thực hơn nhiều.

Giải quyết vấn đề của Ngư Long thôn trước, xong rồi mới nghĩ cách giải quyết đám phản đồ này sau!

Giao phó xong mấy việc này, Lục Châu trở lại Ma Thiên Các.

Lần này hắn tiếp tục tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên Thư.

Sau lần khắc chế Vu Thuật vô cùng hoàn hảo kia, Lục Châu lại hiểu rõ hơn thêm một bước về việc lĩnh hội.

Mở ra giao diện của Thiên Thư, nội dung của Nhân Tự Quyển, giống như ánh sáng huỳnh quang hiện ra trước mắt.

Lần này những cái chữ khó hiểu tối nghĩa kia tràn đầy sức sống… So với bất kỳ lúc nào còn dễ chịu vui vẻ hơn nhiều.

“Động nguyên cùng hiểu rõ, vạn đạo từ thông sinh.

 Mười thông từ tư sinh, diệu đi như vậy hưng.”

Lục Châu đọc ra tiếng, đột nhiên dừng lại thì thào nói: “Phạm Âm vô hiệu khắc chế vô số, không lẽ Nhân Tự Quyển có tác dụng đối với những phương pháp mê hoặc nhân tâm như Vu Thuật?”

Tiếp theo

Phía dưới đúng là có thêm nội dung mới...

“Vì có trí tuệ vô hình và thần thông nên có thể đi đến khắp các cõi nước trong mười phương mà không dời đổi bản nguyên của thế giới, làm lợi ích cho tất cả chúng sinh.”

"Vì chứng được trí diệt nên có thể sống trong chánh định của định, thân vật lý là phổ biến, giống như ánh sáng và bóng tối, vạn vật là phổ biến, nhưng trong định thì nó bất động."

Lục Châu đắm chìm trong đó.

Không thể tự kiềm chế.

Sáng ngày thứ hai.

Tinh thần sung mãn.

Lục Châu đóng lại giao diện của Thiên Thư rồi vui vẻ rời khỏi mật thất.

Tiểu Diên Nhi đã chờ sẵn trong đại điện, mặt mũi tràn đầy ý nghĩ muốn được ra ngoài.

Nhìn thấy sư phụ tới thì chạy lại: “Sư phụ, sư phụ… Con thích Bạch Trạch cơ! Con không thích Bệ Ngạn!”

Lục Châu lắc đầu :”Nha đầu này thật là…”

Đang định răn đe nàng một chút, chuyện cỏn con này, cứ thỏa mãn nàng đi.

Dù sao mình cũng là một lão già rồi, không chịu nổi xóc nảy.

Hai người đi ra khỏi Ma Thiên Các.

Tiểu Diên Nhi hướng về phía Minh Thế Nhân mà cười đùa, cùng theo ra bên ngoài.

Đến bên ngoài đại điện.

Rừng rậm trong Kim Đình Sơn, Bạch Trạch bước trên mây mà tới.

Nhìn thấy tọa kỵ cấp truyền thuyết xuất hiện, Minh Thế Nhân hâm mộ đến nỗi muốn rớt cả tròng mắt.

Về sau nếu như hắn cũng có tọa kỵ như vậy, thì xem như bị đánh mỗi ngày cũng đáng.

“Sư phụ, đồ nhi muốn ngồi phía trước!” Tiểu Diên Nhi nghịch ngơm chỉ về phía trước của Bạch Trạch.

Lục Châu không nói gì.

Phần lưng của Bạch Trạch rộng lớn, phía trước càng dễ quan sát hơn, phi hành vô cùng bình ổn, còn có thể quan sát núi sông.

Chờ hai người ngồi xuống, Bạch Trạch khẽ kêu một tiếng, đạp không phi lên trời.

Minh Thế Nhân chạy ra theo sau, quan sát xung quanh.

Trong giây lát Bạch Trạch biến mất.

Khi Bạch Trạch vừa phi hành, Lục Châu nhìn vào bảng hệ thống, còn 2210 điểm công đức.

Sở dĩ không bổ sung thêm thẻ đạo cụ là bởi vì trong lúc cần thiết sẽ có thể lựa chọn tự do.

Ví dụ như… Gặp phải lúc không có cách nào giải quyết, có thể lựa chọn Miễn Dịch Sát Thương, có đầy đủ thời gian có thể cưỡi Bạch Trạch rời khỏi.

Sau một canh giờ.

Bạch Trạch giảm tốc.

Chậm rãi hạ xuống.

“Sư phụ, chúng ta đến rồi sao?” Tiểu Diên Nhi còn chưa đã ghiền mà phải đi xuống.

Lục Châu không để ý nàng, khống chế bạch Trạch.

Tiểu Diên Nhi đành phải nhảy xuống.

Thu lại Bạch Trạch, Lục Châu nhìn hoàn cảnh xung quanh mà nói: Chỗ này cách Độ Thiên Giang không xa… Bạch Trạch sẽ khiến người khác chú ý tới.”

“Sư phụ, người lợi hại như vậy, trực tiếp giết hết là được.” Tiểu Diên Nhi gãi đầu nghi hoặc hỏi.

“Già mồm.” Lục Châu bình tĩnh mà răn dạy.

Sư phụ nói gì thì là cái đó!

Ngay khi hai người định nghỉ ngơi một lát…Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói: “Sư phụ, có người tới gần.”

Tầm quan trọng của Tiểu Diên Nhi cuối cùng cũng được phát huy.

Mấy tu hành giả khống chế phi kiếm, lướt qua rừng rậm.

“Cơ Thiên Đạo đuổi tới! Chạy mau!”

“Ác đồ Ma Thiên Các đến rồi! Mau mau!”

Hưu, hưu!

Từng tên tu hành giả quang minh chính đại lướt qua đầu của Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.

Còn có một tên cường giả Phạn Hải bát mạch lướt qua nhắc nhở: “Lão già kia, tranh thủ thời gian chạy đi! Lão ma đầu Cơ Thiên Đạo tới đấy! Chán sống rồi à?”

Hưu!

Một đám tu hành giả chạy nhanh hơn thỏ, biến mất giữa khu rừng.

Tiểu Diên Nhi cong miệng lên hồ nghi hỏi: “Sư phụ… Người đang đuổi bắt bọn chúng sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK