Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử cười nói:

“Vì sao phải chạy?”

Tiểu Diên Nhi vừa định mở miệng, đột nhiên nhớ tới không thể để bại lộ thân phận, lại đem lời nói nuốt vào trong.

Nam tử kia thấy nàng muốn nói lại thôi, cười: “Ta quan sát các ngươi cả một buổi tối, sao mà giả được. Nhóc con, ngươi thật sự là Thần Đình cảnh, còn lão tiên sinh này thân thể xem như cứng rắn, tu vi miễn cưỡng ở Ngưng Thức trung kỳ.”

Nam tử vung tay một cái: “Không dài dòng, trở lại chuyện chính…Người thứ hai có thể luyện kiếm đạo đến mức cức hạn, chính là nhị ma đầu Ma Thiên Các Ngu Thượng Nhung.”

“Vậy thứ ba là ai?”

“Người thứ ba này, xa tận chân trời...”

“Ngươi là kiếm si Trần Văn Kiệt?” Lục Châu nghi ngờ.

“Không, không, không…Trần Văn Kiệt là si mê kiếm thuật chứ không phải yêu kiếm. Ta không giống hắn, ta thích kiếm, cũng thích kiếm thuật… Loại người như Trần Văn Kiệt không có lập trường rõ ràng, sớm muộn cũng chết oan uổng.” Nam tử vội vàng thanh minh.

Nói tới đây, Lục Châu đã biết hắn là ai.

Vuốt râu nói: “Yêu kiếm tận xương, Giang Ái Kiếm.”

Giang Ái Kiếm vì thể hiện sự yêu kiếm của hắn, ngay cả tên cũng thay đổi, trong giới tu hành này sợ là cũng chỉ có mình hắn.

Lại là một loại bệnh trạng truy cầu. Cũng là một tán nhân điển hình.

Hắn hiểu được khe hở sinh tồn trong giới tu hành, từ việc hắn có thể tránh thoát khỏi án mạng của Trác Bình cũng có thể nhìn ra được vài điều.

Hắn có hai loại đam mê: Một là yêu kiếm, hai là không gây chuyện thị phi.

Có thể trong tình huống không có lập trường mà vẫn sống tới ngày nay, cũng nhờ cái đam mê thứ hai của hắn gánh cho.

“Bình thường.” Giang Ái Kiếm cười nói.

Lục Châu hơi đưa tay.

Vị Danh kiếm lại xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

Ngắn nhỏ mà tinh xảo.

Giang Ái Kiếm nhất thời sửng sốt, nhìn mà trợn tròn mắt.

“Thật xinh đẹp.”

Chỉ thích loại nhỏ ngắn mà tinh xảo như vậy.

“Lão... lão tiên sinh.” Ngay cả âm thanh nói chuyện cũng có vẻ hơi kích động.

Lục Châu vung tay lên, Vị Danh kiếm biến mất.

Lạnh nhạt nói: “Nếu không muốn chết…Tốt nhất đừng có bất kỳ lòng mơ ước nào với thanh kiếm này.”

Bang___

Bang___

Một tiếng chuông truyền đến từ chỗ của thánh đàn.

Lục Châu khẽ nhíu mày.

Thánh Đàn là thịnh điển của ma đạo và chính đạo, sao lại có tiếng chuông của Phật gia?

Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói: “Lão tiên sinh, Thánh Đàn nhiều người lộn xộn, là chỗ hội tụ của cả ma đạo và chính đạo, vô cùng hung hiểm. Ta đề nghị ngươi đừng có đến. Nghe nói thánh nữ được chọn lần này, chính là nữ ma đầu ngũ đồ đệ Kim Đình Sơn của Ma thiên Các…Ha ha lấy ma nữ làm thánh nữ… Đúng là chuyện lạ trên đời.”

Lục Châu không có để ý đến hắn.

Giang Ái Kiếm lại đột nhiên nói: “Nhưng mà vậy cũng tốt, nếu lão tiên sinh đến chỗ đó, không may bị người ta giết chết, ta có thể lấy được thanh kiếm này rồi. Đến lúc đó ta sẽ giúp tiên sinh nhặt xác, tìm một chỗ phong thủy tốt mà an táng.”

Vừa nói câu này xong.

Tiểu Diên nhi tức đến bộc phát: “Muốn ăn đòn hả.”

Người nhẹ như yến, khí thế như hồng.

Nguyên khí cương mãnh, hình thành từng đợt sóng khuếch tán ra.

Giang Ái kiếm lập tức lùi lại, âm thầm líu lưỡi: “Đúng là một nhóc con táo bạo…Không phải là Thần Đình cảnh bình thường.”

“Hừ, để xem ta có đánh ngươi đến nổi răng rơi đầy đất hay không.”

“Nha đầu, đừng ép ta xuất kiếm.”Giang Ái Kiếm lại lui lại lần nữa.

Bang___

Bang___

Một tiếng chuông trầm muộn lại vang ra từ Thánh Đàn.

Mà tiếng chuông lại càng ngày càng nhanh.

Lục Châu nhìn lướt qua Giang Ái Kiếm, người này cũng chỉ là một tán nhân, chỉ yêu kiếm mà thôi…Không cần phải lãng phí một thẻ đạo cụ lên người hắn.

“Diên Nhi, chúng ta đi.”Lục Châu vung tay lên.

Từ một nơi không xa cánh rừng, truyền đến một tiếng rít.

Tọa kỵ Bệ Ngạn như một con quái vật lớn chạy tới.

Ô___

Thanh âm trầm thấp khiến bách thú kinh hoàng trốn chạy tán loạn khắp nơi.

Khí thế của bách thú chi vương khiến người khác không rét mà run.

Giang Ái Kiếm giật mình.

Tọa kị trong truyền thuyết… Hắn vội vàng thu tay lại, lộn nhào ra phía sau, nhón mũi chân, lách mình nhảy về phía sau, tránh đi phong mang của Tiểu Diên Nhi.

“Hóa ra là vị... cao nhân.”

Người có thể có được tọa kỵ cấp truyền thuyết, chắc hẳn phải là cao thủ danh chấn một phương. Lão già này tu vi nhìn qua mặc dù yếu nhưng phía sau có thể không đơn giản.

Giang Ái Kiếm dù yêu kiếm, lại càng yêu mạng hơn.

“Lão tiên sinh…Thánh Đàn là chỗ vô cùng nguy hiểm… Hay là đừng đi thì hơn?” Giang Ái Kiếm lơ lửng giữa không trung chắp tay nói.

“Lão phu tự có tính toán.”

Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên Bệ Ngạn.

Bệ Ngạn nhe nanh.

Tiểu Diên Nhi hướng về Giang Ái Kiếm hừ một tiếng rồi nhảy lên Bệ Ngạn.

Giang Ái Kiếm chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bay về phía Thánh Đàn.

Hắn sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư.

“Vậy cuối cùng có nên đuổi theo không?”

“Nếu như gặp phải lão ma đầu kia thì làm sao bây giờ?”

Giang Ái Kiếm xoắn xuýt một hồi, lại trầm ngâm rồi quyết định: “Ta cũng không tham dự vào cuộc phân tranh của bọn họ…Đúng, cứ làm như thế, chờ hắn chết rồi ta lượm xác cho hắn.”

Nói xong liền ngự không mà đuổi theo.

...

Bang__

Bang__

Phía trên Thánh Đàn.

Phi liễn to lớn của Đại Không tự lơ lửng.

Có ít nhất mười tên tăng nhân chắp tay trước ngực, không ngừng niệm kinh văn.

Thanh âm niệm kinh ông ông, không ngừng quanh quẩn ở bốn phía.

Lục Châu cùng Tiểu Diên Nhi cách đó một đoạn, nghe giống như là tiếng muỗi kêu ông ông.

Hắn không tiếp tục đi tới, mà rơi xuống ở phụ cận của Thánh Đàn.

Khu kiến trúc của Thánh Đàn cực kỳ rộng rãi.

Cửa hiên hình khuyên xoay tròn, gồm bốn mươi tám phiến môn.

Quảng trường bao trùm bốn phía, kéo dài vài dặm.

Người bình thường không được tự ý đến gần.

Khi Lục Châu bước vào Thánh Đàn là lúc tiếng chông loảng xoảng đã khuấy động.

Khiến tâm thần người bực bội.

Lục Châu hơi đưa tay.

“Phật môn đại tĩnh tâm chú.”

“Một đám hòa thượng tới đây làm gì?” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm nói.

Đại tĩnh tâm chú có khả năng răn đe kẻ thù rất mạnh, là một loại niệm tụng của tập thể với chiêu số trong phạm vi lớn.

Có thể làm được điều này, chỉ có đám con lừa trọc của Đại Không tự.

“An tâm chớ vội, Đại Tĩnh Tâm Chú cùng lắm là tụng năm lần thôi.” Lục Châu đứng thẳng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn phi liễn trên trời.

Đây có lẽ là chuyện tốt.

Đại Tĩnh Tâm Chú có khả năng đe doa đa số tu hành giả.

Trước đó Lục Châu còn đang lo lắng thẻ “Một Kích Chí Mạng” không thể chơi quần ẩu được, cũng may không cần nữa.

Chỉ là có chút…

Hắn đang nghĩ, Đại Không Tự không bao giờ màng đến chuyện thế gian, sao lần này lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Từng tiếng chuông vang lên.

Đại Tĩnh Tâm Chú lại giống như vô số ruồi nhặng vo ve bên tai.

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu…cũng không biết người đang hưởng thụ tĩnh tâm chú này là ai, tâm tình thế nào?

Sau một lúc lâu.

Tiếng ông ông của Đại Tĩnh Tâm Chú biến mất.

Toàn bộ Thánh Đàn lâm vào một mảnh yên tĩnh.

“Đi.” Lục Châu cùng Tiểu Diên Nhi đi về phía bên trong Thánh Đàn.

Đến quảng trường phụ cận của Thánh Đàn.

Không có ai chú ý tới Lục Châu và tiểu Diên Nhi.

Hai người thành công lẫn vào trong đám người.

Tiểu Diên Nhi chỉ vào một tòa nhà bên cạnh phi liễn mà nói: “Là phi liễn của Ma Sát tông.”

Trừ Ma Sát tông. Tại bốn phía của Thánh Đàn, còn lượn lờ cờ xí của Chính Nhất đạo và Tịnh Minh đạo.

Quả nhiên…sắc mặt của những tên tu hành giả chính đạo cùng ma đạo xung quanh đều rất khó xem, có một ít còn thở hồng hộc nhìn lên trời.

Ánh mắt của Lục Châu đảo qua xung quanh Thánh Đàn… Dùng Chân Thực Chi Nhãn nhìn chăm chú, trạng thái của tất cả mọi người đều ở dạng đối địch.

Nếu giờ mà bại lộ thân phận ngay lúc này, thì xong rồi?

Muốn mang Chiêu Nguyệt đi khỏi một đám thế lực thế này chỉ sợ là có chút khó khăn.

Ba tấm Miễn Dịch Sát Thương và ba tấm Một Kích Chí Mạng…toàn thân đã an toàn.

Đúng lúc này.

Một tên hòa thượng bay ra, chậm rãi rơi phía trên Thánh Đàn.

Tay chắp trước ngực, cà sa lập lòe hiện lên kim quang.

“Không Huyền của Đại Không Tự?” có người phát ra một tiếng kinh ngạc.

Thời điểm Không Huyền chậm rãi rơi xuống, thanh âm vang lên: “Phương trượng có lệnh, thánh nữ Chiêu Nguyệt của thịnh điển lần này, Đại Không tự sẽ mang đi, mong các vị thí chủ thông cảm.”

“Con lừa trọc! thánh nữ sao có thể để ngươi nói mang đi là mang đi, ngươi đem Chính Thất phái của ta là chỗ nào?” Một nam tử mặc trường bào chỉ vào Không Huyền mà mắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK