Kiếm khách áo xanh thu hồi vẻ mặt cười.
Cũng ngay tại thời điểm này, một bóng người lơ lửng ở ngoài cửa sổ.
Kiếm khách áo xanh không nhìn về hướng cửa sổ, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
“Giáo chủ sai ta đến nói với tiền bối, hai ngày trước Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã đến Nhữ Nam, mời ngài lưu ý cao thủ của Tịnh Minh đạo và Chu Nhất đạo.”
Kiếm khách áo xanh quét mắt về phía bóng đen, lịch sự nói: “Đa tạ.”
“Còn một chuyện, Cơ lão tiền bối của Ma Thiên Các có thể cũng đã đến Nhữ Nam… Giáo chủ muốn biết tiền bối có dự định gì?” Thanh âm của bóng đen kia có chút chần chờ, lực lượng tựa hồ chưa đủ.
“Việc này không liên quan gì tới hắn.” Thanh âm của kiếm khách áo xanh dần dần áp thấp.
Bóng đen theo bản năng lui về phía sau một bước.
Mỉm cười lại lần nữa xuất hiện trên mặt vị kiếm khách, nâng ấm nước trên bàn lên, đổ xuống một chén nước, chậm rãi nói: “Ngươi không cần phải sợ, bên ngoài gió lớn, nếu như không còn việc gì khác, chi bằng đi vào uống chén nước?”
“Chuyện này… Vãn bối còn muốn phụng mệnh các chủ! Cáo từ__”
Bóng đen lóe lên, tan biến trong màn đêm.
Kiếm khách bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không dừng lại quá lâu, chỉ là vào phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, liền quay người nhảy vào bên trong bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Châu vừa mới mở mắt đã nghe được âm thanh huyên náo bên ngoài.
*Thùng thùng..
Có người gõ cửa.
Lục Châu đứng dậy.
“Lão, lão tiên sinh…”
Là âm thanh của chưởng quầy.
Lục Châu xuống giường, có chút nghi ngờ mà kéo cửa ra.
Đập vào mắt là chưởng quầy cùng với mấy quan binh.
Trên mặt chưởng quầy đều là mồ hôi, không đợi chưởng quầy nói chuyện.
Quan gia cầm đầu đã ôm quyền nói: “Xin hỏi lão tiên sinh có nhìn thấy hung thủ giết chết Trác Bình không?”
Lục Châu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Trác Bình chết rồi?
Hắn quay đầu về phương hướng mà Trác Bình ở lại, cửa vào có hai tên binh sĩ đang xử lý vết máu trên đất.
Bên cạnh là những đoạn kiếm gãy nằm rải rác.
Còn có hai tên quan binh ở trong phòng lục soát, chỉ tiếc là trống không, không tìm được cái gì cả.
Trác Bình dù sao cũng là cao thủ tu hành giả Thần Đình cảnh, có thể yên lặng không một tiếng động, không một chút phản kháng giết chết người, đối thủ rất có khả năng là một cao thủ Nguyên Thần kiếp cảnh.
Lục Châu lắc đầu biểu thị không thấy được.
Quan gia kia cũng thở dài một tiếng, nói ra: “Trác Bình là cao thủ kiếm đạo, người có thể giết được hắn, nhất định cũng là cao thủ. Ngươi không nhìn thấy cũng là điều bình thường.”
Lục Châu hỏi: “Trác Bình có thù với người khác?”
Quan gia kia nhướn mày.
Lại quan sát Lục Châu một chút, hiếm thấy có lòng từ bi mà nhắc nhở: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Tuy chuyện Trác Bình chết không liên quna gì đến Lục Châu.
Hung thủ có thể là một tên cao thủ nào đó.
Nhưng nếu như Nhữ Nam là cái bẫy cực lớn…Vậy thì cho dù muốn an toàn mà rút lui cũng khó.
“Bản tọa hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được.” Lục Châu móc ra lệnh bài hoàng thất.
Quan gia đầu lĩnh kia mở to hai mắt, vừa muốn nổi giận, nhìn thấy lệnh bài kia, lập tức ỉu xìu xuống dưới.
Long văn chuyên chúc?
Là người hoàng gia?
Toàn thân run lên, bùm một cái quỳ xuống đất, nói năng lộn xộn: “Đại, đại nhân.”
Chưởng quỹ thấy thế cũng ngơ người.
Những binh lính khác không nói hai lời đồng loạt quỳ xuống.
Thời điểm nhìn thấy lệnh bài, sắc mặt cứng đờ, khó chịu như là nuốt phải ruồi bọ.
Thành thật quỳ xuống theo vị quan gia kia.
Cũng chính ngay lúc này, Tiểu Diên Nhi ngáp một cái, dụi dụi hai mắt đi ra.
Nhìn thấy nhóm người đang quỳ gối trước mặt Lục Châu: “Gia gia, có muốn đánh bọn hắn không?”
“…” Chưởng quầy dứt khoát ngồi bệt xuống.
Lục Châu vung tay lên, ra hiệu cho nàng đừng chen vào, hỏi: “Thân phận của Trác Bình là gì?”
“Hắn chỉ là một cao thủ kiếm pháp, Thư Hùng Song Kiếm là do hắn giết huynh đệ của nhà mình mà đoạt lấy. Tu vi của hắn cao thâm, quan phủ cũng chẳng làm gì được hắn.”
“Vậy tạo sao hắn lại ở Nhữ Nam?”
“Chuyện này… thuộc hạ cũng không biết.”
Những quan binh trước mắt này, cũng chỉ là hạng tép riu.
Có thể tiếp xúc đến bản án của tu hành giả Thần Đình cảnh, chỉ có rải rác vài người.
Những người này không biết cũng là điều bình thường.
Không biết từ lúc nào Tiểu Diên Nhi đã chạy tới xem một lần, rồi lại chạy trở về, giống như là có phát hiện lớn, nói ra: “Bị người khác một kiếm chém chết…ngay chỗ này…à, còn đứng ngay trước mặt, quang minh chính đại vung kiếm.” Tiểu Diên Nhi khoa tay múa chân mấy lần.
Lục Châu gật gật đầu, hẳn là cao thủ nắm trong tay vũ khí thiên giai.
Trong ký ức của hắn, người phù hợp với điều kiện này cũng không ít.
Kiếm Si Trần Văn Kiệt.
Thiên tài dùng kiếm Giang Ái Kiếm.
La Tông La Tường Thanh…
Lại hoặc là, tên nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung?
Ngay lúc Lục Châu đang suy tư.
Bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào.
Lục Châu cùng đám quan binh đang quỳ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Nhìn hết về phía ngoài khách điếm.
“Diên Nhi, đi xem có gì không.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, lách mình ra ngoài.
Rất nhanh đã trở về.
“Phi liễn…Là phi liễn của Đại Không tự.” Tiểu Diên Nhi chỉ ra bên ngoài và nói.
“Đại Không tự?”
Lục Châu hơi nghi hoặc, quay người đi xuống dưới lầu.
Tiểu Diên Nhi theo sát phía sau.
Còn lại đám người đang quỳ kia cũng quay mặt nhìn nhau, không biết có nên đứng lên hay không.
Đến khi ra bên ngoài.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lại.
Chiếc phi liễn to lớn đã phi hành đến bên cạnh tường thành Nhữ Nam, chung quanh là một đám tăng nhân đầu trọc ngự không mà đi, lờ mờ có thể nhìn thấy được.
Từ tiêu chí ký hiệu của phi liễn có thể phán đoán, cái phi liễn này chính xác là của Đại Không tự.
“Đi.”Ánh mắt Lục Châu nhìn ngang.
“Vâng.”
Hai người đi về hướng phía bắc của Nhữ Nam.
Vừa ra khỏi thành Nhữ Nam.
Tiểu Diên Nhi thấp giọng nói: “Sư phụ, có người theo dõi.”
Lục Châu không nói tiếng nào, chỉ là gật đầu.
Đây chính là nguyên nhân khiến hắn phải khăng khăng mang theo Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi tu Thái Thanh Ngọc Giản, năng lực nhận biết vượt xa những tu hành giả đồng cảnh giới. Thêm vào đó nàng còn là một tiểu quỷ mới lớn, cổ quái tinh nghịch, xem như gặp được cường thủ, chỉ dựa vào thân pháp của Thái Thanh Ngọc Giản cũng có thể tự bảo vệ chính mình.
Lục Châu không cần dốc toàn lực bảo vệ nàng.
Lục Châu ban đầu tọa kị đi đến thánh đàn. Nhưng hiện tại lại có người theo dõi… Vậy thì đành phải giải quyết trước mới được.
“Lão tiên sinh, xin dừng bước.”
Người theo dõi rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, mở miệng trước.
Lục Châu cùng Tiểu Diên Nhi chậm rãi xoay người.
Đập vào mi mắt là một vị nam tử bộ dạng còn không đến ba mươi tuổi.
“Có chuyện gì.”
“Ta muốn mua của lão tiên sinh một món đồ.”
Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Không bán, mau cút!”
Nam tử kia không để ý đến Tiểu Diên Nhi, ánh mắt rơi xuống trên người Lục Châu.
“Lão tiên sinh có một thanh kiếm có thể hủy được Thư Hùng Song Kiếm, là một thanh kiếm tốt… Ta nguyện ý dùng món tiền lớn để mua.”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Hôm qua ngươi cũng ở đó?”
Nam tử gật đầu: “Hoàn toàn chính xác… Đáng lẽ nên nói chuyện này với lão tiên sinh từ hôm qua. Nhưng vì nơi đó có cao nhân, không thể không tránh nơi đầu sóng ngọn gió.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi thích kiếm?”
“Xem kiếm như mạng, yêu kiếm tận xương.”
Nam tử chậm rãi nói, “Lúc đầu ta định giết Trác Bình để lấy Thư Hùng Song Kiếm. Không thể ngờ rằng đã bị người khác nẫng tay trên, đáng tiếc vị cao nhân kia và kiếm của hắn đều bị hủy… Đáng tiếc, thật đáng tiếc…”
Trong lời nói lộ ra sự tiếc hận đối với Thư Hùng Song Kiếm.
“Vậy người kia là ai?”
“Chưa từng nhìn thấy… Nhưng mà, cũng không khó đoán. Người có thể đem kiếm đạo phát huy đến cực hạn, chỉ có ba người.”
Nam tử không vội vã, tiếp tục nói, “Một là ma đầu tổ sư gia của Ma Thiên Các, Cơ Thiên Đạo, cũng là người ta sợ nhất…”
Tiểu Diện Nhi che miệng cười một tiếng nói: “Vậy người còn không tranh thủ thời gian mà chạy đi.”