Nàng không thích bị người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy. Nàng vẫn luôn là vô địch, bất bại. Cho dù muốn bại, cũng không thể quá khó coi. Vai nàng rung lên, phù hợp với tần suất thở dốc. Ngực phập phồng bất định. Qua một hồi lâu, dần dần bình phục lại, môi mỏng mấp máy. "Lôi Cương..." Lam Hi Hòa nhẹ giọng nhắc tới, giơ lên năm ngón tay như hành. Trong lòng bàn tay, có dấu vết cháy xém như rễ cây leo lên... Đây là vết thương chống lại Lôi Cương lưu lại. Theo kinh mạch cánh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.