Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đồ nhi sẽ gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.” Tiểu Diên Nhi nói.

Lục Châu chắp tay quay trở về Ma Thiên Các.

Cùng lúc đó.

Sau khi Chiêu Nguyệt bị đưa về Nam các thì không lâu sau cũng đã tỉnh lại.

Hoàn cảnh cùng những ký ức quen thuộc môt lần nữa lại trở về với cơ thể của nàng.

“Ngũ tiên sinh, ngài... ngài tỉnh rồi.” Một nữ tu kinh ngạc nói.

“Ta…Ta sao thế này? Đáng lẽ ta phải ở trong Diện Bích Động mới đứng chứ?” Chiêu Nguyệt khó khăn ngồi dậy.

Nữ tu của Diễn Nguyệt Cung đứng bên cạnh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Chiêu Nguyệt nghe.

Chiêu Nguyệt không dám tin tưởng mà hỏi lại: “Ngươi nói là, sư phụ đã giải cấm chế của Vu Thuật cho ta sao?”

“Đúng vậy, lão Các chủ ra tay, dùng một chưởng đánh tan Vu Thuật.”

Nữ tu của Diễn Nguyệt Cung vừa chuẩn bị nước nóng vừa nói: “Vu Thuật kia đáng sợ vô cùng. Cũng may là Tam tiên sinh và Tứ tiên sinh tới kịp thời.”

Nghe được những lời này, Chiêu Nguyệt than nhẹ một tiếng.

Nàng thử điều động nguyên khí trong đan điền khí hải. Vừa mới điều động toàn thân đã đau nhức vô cùng.

“Ngũ tiên sinh, cấm chế của Vu Thuật mới được giải, tốt nhất ngài nên nghỉ ngơi một thời gian. Tu vi không cần gấp gáp cũng sẽ tự khôi phục lại.”

Chiêu Nguyệt gật đầu nằm xuống.

Nửa ngày sau.

Bên trong Ma Thiên Các.

Lục Châu nghe được hai tiếng nhắc nhở…

[Ting, giải trừ cấm chế Vu Thuật của Chiêu Nguyệt thu được 1000 điểm công đức.]

[Ting, hoàn thành việc điều tra chân tướng Ngư Long thôn, thu đươc 3000 điểm công đức.]

Lục Châu hài lòng gật đầu.

Sau này còn phải dùng nhiều biện pháp khác để kiếm điểm công đức.

Ngay khi Lục Châu đang suy tư, bên ngoài đại điện, nữ tu của Diễn Nguyệt Cung đã chậm rãi đi vào.

“Các chủ, dưới núi có Giang Ái Kiếm cầu kiến.”

“Cho hắn lên.”

“Vâng.”

Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nghe vậy cũng chạy đến.

Sau một lát, Giang Ái Kiếm cũng đi theo nữ tu của Diễn Nguyệt Cung lên núi, xuất hiện bên ngoài đại điện của Ma Thiên Các.

Trên đường đi, Giang Ái Kiếm nhìn ngơ khắp nơi, lúc bên trái, lúc bên phải.

Trong miệng còn ngậm một ngọn cỏ.

“Uy, uy, uy, các ngươi gia nhập Ma Thiên Các khi nào vậy? Nơi này có đáng sợ không? Người ta toàn nói nơi này là hang ổ của ma đầu, bọn ngươi không sợ chút nào sao?” Giang Ái Kiếm nói.

“Không ngờ bên trong Ma Thiên Các lại có nhiều nữ nhân như vậy…Chậc chậc chậc, gốc cây này không tồi…Cái bàn đá xanh này cũng không tệ…”

“…”

Mãi cho đến cửa đại điện.

Giang Ái Kiếm mới thu hồi được vẻ hiếu kỳ, chậm rãi đi vào bên trong.

“Ngươi đúng là Giang Ái Kiếm?” Minh Thế nhân hỏi.

“Chính là hắn…Da mặt dày muốn chết.” Tiểu Diên Nhi nói.

“Sư phụ coi trọng người này…Thì chắc hắn cũng phải có chỗ hơn người.”

Giang Ái Kiếm đi đến trước mặt mọi người, trong lòng hơi nôn nao mà khoát tay nói: “Lão tiền bối… Khí thế của mọi người lớn quá, ta không thích ứng được…nhanh nhanh nha, đưa thanh kiếm tốt kia cho ta, ta còn tranh thủ xuống núi.”

Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói ra: “Giang Ái Kiếm.”

“Lão tiền bối có gì phân phó?”

“Ngồi xuống rồi từ từ nói.”

“Chuyện này không cần thiết…Chúng ta cũng đã biết nhau rồi. Ngài cứ đưa kiếm cho ta đi…ta đi ngay.”Giang Ái Kiếm càng ngày càng cảm thấy lo lắng bất an.

Lục Châu vung tay lên.

Nữ tu của Diễn Nguyệt Cung đứng bên cạnh mang một thanh kiếm dài đến trước mặt Giang Ái Kiếm.

Giang Ái Kiếm vừa nắm lấy trường kiếm…Xoạt xoạt…Trường kiếm gãy!

Đoan Mộc Sinh nói: “Thanh kiếm này chính là thanh kiếm tốt nhất của Ma Thiên Các, được chế tác từ loại gỗ thượng hạng ngàn năm tuổi, hoa văn trên kiếm còn do sư phụ ta điêu khắc.”

“…”

“Tất cả đệ tử của Ma Thiên Các đều từng học nghệ bằng thanh kiếm này, Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung từng dùng thanh kiếm này giết ngàn tên địch.” Đoan Mộc sinh nói vô cùng hăng hái và khí phách.

“…”

Giang Ái Kiếm á khẩu không trả lời được.

Đây rõ ràng là lừa đảo mà!

Kiếm gỗ thôi mà cũng nói nghiêm trọng như vậy được.

Giờ tìm ai nói lý bây giờ!

Giang Ái Kiếm nhìn Lục Châu rồi nói: “Lão tiền bối, trái tim của ta thật lạnh lẽo.”

Lục Châu vuốt râu nói:

“Đây đúng thật là một thanh kiếm tốt, ngươi không cần?”

“Lão tiền bối, ngài từng nói ngài ghét nhất là dạng tiểu nhân không giữ lời hứa. Cái kiếm gỗ này, ngày nói hay ho cỡ nào đi nữa, thì nó cũng không được tính là bảo bối! Ta yêu kiếm thật nhưng đầu óc của ta rất bình thường. Thanh kiếm này, ta không cần.” Giang Ái Kiếm tủi thân nói.

“Không cần thật?”

“Không cần.”

“Vậy ngươi đền đi…”

“…”

Lục Châu thản nhiên nói: “Thanh kiếm này đối với Ma Thiên Các mà nói vô cùng quý giá. Ngươi lại làm hư nó. Nếu không bồi thường thanh kiếm này…Chỉ sợ…”

Lời còn lại thì không nói.

Ly Biệt Câu của Minh Thế Nhân và Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh đã lóe sáng.

Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, khoát tay nói: “Đừng, đừng, đừng…Thanh kiếm này, ta đền, ta đền…Bao nhiêu tiền?”

“Chuyện này là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết sao?” Minh Thế Nhân cười nói.

“Vậy phải làm sao đây? Có cần ta tìm một sư phụ thủ công mô phỏng lại một cái khác không.”

“Cũng không được, nhất định phải dùng cùng một loại gỗ.” Minh Thế Nhân nói.

Giang Ái Kiếm ném thanh kiếm hư trên tay xuống, phủi phủi tay: “Ta hiểu rồi, lão tiền bối đang chơi chiêu với ta. Đi thẳng vào vấn đề đi.”

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, đi xuống bậc thang.

Đến trước mặt Giang Ái Kiếm rồi nói: “Bản tọa rất thích giao tiếp với những người thông minh như vậy.”

“Nếu thông minh đã không bị ngươi chơi xỏ.” Giang Ái Kiếm thầm nói.

“Ngươi nhiều lần mượn tay bản tọa, tiêu diệt chướng ngại trong cung, Giang Ái Kiếm... Ngươi là người thứ nhất dám chơi trên đầu bản tọa.”

“…”

Giang Ái Kiếm tái mặt.

Lui lại ba bốn bước.

Lúc này, nữ tu của Diễn Nguyệt Cung đã đứng thành một hàng, ngăn ở lối ra của đại điện.

Đồng thời, bên ngoài đại điện, một vị lão giả râu tóc bạc trắng chậm rãi xuất hiện.

Còn có một Bát Quái Đồ dưới chân di chuyển theo hắn.

Trên người hắn có sáu cái chữ triện lớn, lấp lóe kim quang, vờn quanh toàn thân.

“Vân Tông Hoa Vô Đạo?”

“Lão tiền bối…Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi…” Giang Ái Kiếm muốn khóc, liên tục xua tay.

Tiểu Diên Nhi thấy thế vui vẻ vỗ tay nói: “Nhanh nhanh nhanh, đóng cửa lại, ta xem hắn còn chạy đi đâu được…Sư huynh, bắt hắn lại, đánh mạnh vào!”

“Ai u, bà cô của ta ơi, ta và ngươi không oán không thù. Không cần phải như vậy…Đừng động đao động kiếm như vậy chứ? “Giang Ái Kiếm năn nỉ ỉ ôi.

Lục Châu mở miệng: “Tất cả lui ra.”

“Vâng!”

Nữ tu của Diễn Nguyệt cung cũng trở về vị trí cũ.

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng thu hồi vũ khí Thiên giai của mình.

Hào quang trên người Hoa Vô Đạo cũng biến mất, đồng thời chắp tay hướng đến Lục Châu mà nói: “Đây chính là người bên trong giới tu hành tự xưng là yêu kiếm tận xương, xem kiếm như mạng, tam đại kiếm si, Giang Ái Kiếm?”

Giang Ái Kiếm xấu hổ vò đầu nói: “Hư danh mà thôi…Hư danh mà thôi!”

Lục Châu lắc đầu: “Tên Giang Ái Kiếm chẳng qua chỉ để che giấu tai mắt của người khác mà thôi…Ai mà ngờ được, trong giới tu hành này, một người không bị trói buộc, lại đường đường là Tam hoàng tử của Đại Viêm đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK