Kiếm khách áo xanh không thèm nhìn tên mặc áo đen phía sau, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên mà nói:
“Thông báo cho Giáo chủ của ngươi, ta không muốn giết người. Thật xin lỗi.”
Cũng không biết vì cái gì.
Khi tên áo đen nghe được hai chữ “xin lỗi” kia, tự giác lui về phía sau một bước, lúng túng nói: “Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị tiền bối đánh giết, không biết mục tiêu tiếp theo của tiền bối sẽ là ai?”
Kiếm khách áo xanh hơi nghiêng đầu nhìn.
Gã áo đen kia lại tiếp tục lui lại.
Vô cùng chột dạ, sợ vị tiền bối này sẽ nói, “Đối thủ tiếp theo chính là ngươi.” là liệm lun.
“Đừng sợ, ta đối xử với mọi người luôn luôn ôn hòa. Điều này Giáo chủ của ngươi là người biết rõ nhất.”
“Ách…Bởi vì khí thế của tiền bối quá mạnh, vãn bối cảm thấy hơi áp lực! Mong tiền bối đừng trách.” Hai chân của gã áo đen đó run lên.
“Như vậy cũng tốt.”
Kiếm khách áo xanh lại rất tỉnh táo mà nói, “Cảm tạ ngươi rất nhiều, trong khoảng thời gian này đã truyền tin tức cho ta.”
Gã áo đen xoa mồ hôi trên mặt, thở dài một hơi.
Lúc này kiếm khách áo xanh lại nói thêm một câu: “Nhưng mà…Nếu như ta muốn giết ngươi, ta nhất định sẽ báo trước cho ngươi một tiếng... bạn tốt.”
“…”
Hai chữ ‘bạn tốt’, còn phải dừng lại một lúc mới nói tiếp.
Gã áo đen nghe xong mà muốn khóc trong lòng.
Giết người còn phải thông báo trước cho đối thủ sao?
Gã áo đen không dám trả lời, thành thật đứng bên cạnh hắn.
Kiếm khách áo xanh quay đầu nhìn đám hắc kỵ rồi lắc đầu thở dài nói: “Thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn, đi vào đã nửa ngày, đoán chừng… không thể ra.”
“Tiền, tiền bối…đang chờ sao?”
“Còn lại, không thú vị.”
Kiếm khách áo xanh xoay người nhoáng một cái, một bước mấy chục trượng, trong chớp mắt biến mất trong rừng.
Gã áo đen xém chút nữa không đứng vững, thở phào một cái, việc này… Giết ta đi!
Lúc này, hắn thấy một người bay ra khỏi kết giới, quanh quẩn một vòng quanh đám hắc kỵ, rồi bay trở về.
“Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các?”
Những tên hắc kỵ kia cho dù có được huấn luyện nghiêm chỉnh cỡ nào, dưới sự uy hiếp của Minh Thế Nhân, không thể không lui về phía sau, rơi vào đường cùng, rời khỏi Kim Đình Sơn.
Gã áo đen gật đầu lẩm bẩm nói: “Khó trách Kiếm Ma tiền bối muốn đi, ngay cả Phạm Tu Văn có bát diệp pháp thân cũng không làm gì được Ma Thiên Các…Ha ha, thủ đoạn của lão ma đầu, đúng là khiến người khác bội phục…Bội phục.”
Gã áo đen cũng lắc người biến mất vào trong rừng.
[ Ma Thiên Các ]
Lục Châu nhìn số điểm công đức còn lại trên giao diện của hệ thống, chỉ có 2210 điểm.
Điểm ban thưởng khi bắt được Phạm Tu Văn còn thấp hơn điểm đánh giết cao thủ tu vi Nguyên Thần Kiếp Cảnh mang lại.
Điểm may mắn chỉ có 5 điểm… Lần trước rút hai lần, lần này lại rút một lần, quá tam ba bận…
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
Lục Châu lắc đầu.
Khắc chế lại cảm xúc muốn rút tiếp.
Cái này cùng một dạng với luyện khí, phải biết chờ đợi, tìm thêm cơ hội, không thể nóng đầu.
Tên: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải Bát Mạch.
Pháp thân: Không
Điểm công đức: 2160
Sinh mệnh còn lại: 5801 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng*1, Miễn Dịch Sát Thương*2, Đỡ Đòn Chí Mạng*7 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc*5, Bạch Trạch, Bệ Ngạn.
Vũ Khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần luyện hóa một lần nữa mới dùng được.)
Công pháp: <<Tam Quyển Thiên Thư>>.
“Ngũ Khí Triều Nguyên bán 8000 điểm công đức…” Lục Châu nhíu mày.
Giết hết đám người Phạm Tu Văn chỉ sợ cũng không đủ.
Đây chỉ mới là Ngũ Khí Triều Nguyên.
Đến nỗi Lục Hào Ly Hợp, Thất Tinh Chuyển Hồn, Bát Pháp Vận Thông Pháp Thân…Không thể nào rẻ hơn Ngũ Khí Triều Nguyên được.
Lục Châu vung tay áo lên, giao diện biến mất.
Cũng không có gì gọi là khó khăn, Cơ Thiên Đạo mất cả ngàn năm mới đi được đến cuối, hắn thì mới có bao lâu chứ.
Dục tốc bất đạt.
“Sư phụ, đồ nhi đã nhốt kỹ bọn họ, cam đoan không có chuyện gì xấu sảy ra…Sư phụ?”
Minh Thế Nhân từ xa đã chạy vào đến đại điện.
Nhìn thấy Lục Châu đang trầm tư, cúi đầu khom lưng, nịnh nọt vô cùng.
Có thể là do nhìn quen rồi, Lục Châu cũng không cảm thấy có gì kỳ quặc…Hắn thích nịnh nọt thì cứ để hắn nịnh thôi.
Thằng nhãi này khiến hắn cảm thấy y chang Hòa Thân.
(Hòa Thân: một vị gian thần có thật trong lịch sử)
“Chuyện gì?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
“Sư phụ, Phạm Tu Văn mãi không chịu khai ra chủ mưu phía sau vụ án giết cả Ngư Long thôn, đồ nhi cảm thấy chúng ta có cần…” Minh Thế Nhân làm một động tác đấm xuống, trên mặt còn cười.
Lục Châu liếc hắn một cái rồi nói: “Phạm Tu Văn là thủ lĩnh của hắc kỵ, có thể ngồi lên được vị trí này, sao lại chịu để bị con vu oan?”
“Nếu hắn nhất định không chịu khai ra thì phải làm sao đây?” Minh Thế Nhân nghi ngờ nói.
“Không vội.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay đi xuống bậc thang, tiếp tục nói, “Có thể kiềm chế được Phạm Tu Văn, thì người phía sau màn này chắc chắn không đơn giản.”
“Sư phụ dự định bắt đầu từ trong cung sao?” Minh Thế Nhân cẩn thận hỏi.
Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh, không trả lời câu hỏi này của hắn.
Trước mắt người duy nhất có thể thu được tin tức trong cung chỉ có Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm có thể thu hoạch được tin tức của vụ án từ trong cung, thủ đoạn cũng là có…Vấn đề là, Giang Ái Kiếm đã rời khỏi hoàng cung, những loại bí mật bên trong hồ sơ vụ án này, sao hắn có thể dễ dàng mà lấy được?
Có lẽ, hồ sơ vụ án này là do những người trong cung cố ý để lộ ra, Ma Thiên Các và hắc kỵ chỉ là quân cờ để cho người khác sử dụng.
Nghĩ đến đây, Lục Châu thản nhiên nói: “Minh Thế Nhân.”
“Đồ nhi đây ạ.”
“Chuyện thẩm vấn Phạm Tu Văn giao cho con làm.”
Minh Thế Nhân cung kính đáp: “Đồ nhi nghe lệnh sư phụ, nhất định thẩm vấn người này một cách thích đáng, nhanh chóng hỏi ra chủ mưu phía sau.”
Nói xong lời này.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu lên nói ra: “Sư phụ, Phạm Tu Văn lợi hại như vậy, còn hai tên hắc kỵ kia nữa, cũng là cao thủ… Đồ nhi dù sao cũng mới bước vào Nguyên Thần Kiếp Cảnh, một món vũ khí vừa tay cũng không có, người xem có nên…”
“Cúttt.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Minh Thế Nhân lập tức ngậm miệng, chạy khỏi Ma Thiên Các.
Nhớ tới thanh đoản đao bị hủy kia, lại thêm đau lòng.
“Lão Tứ?”
“Ai, ai đang gọi ta?” Trong lòng của Minh Thế Nhân vẫn đang khó chịu.
“Lão Tứ…Đến đây, đi luyện tập với sư huynh, xem sức mạnh của Bá Vương Thương!” Đoan Mộc Sinh nói, còn quơ Bá Vương Thương trong tay.
“Tam, Tam sư huynh? Đệ còn có chuyện…”
“Không được, toàn bộ Ma Thiên Các, chỉ có đệ có thể đánh lại ta mấy chiêu. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong hai tên này yếu như sên không đủ đánh, không có biện pháp luyện tập.” Đoan Mộc Sinh đi đến đập vào vai hắn hai cái.
Minh Thế Nhân đảo mắt nói: “Sư phụ ra lệnh cho đệ thẩm vấn Phạm Tu Văn… Chuyện này liên quan đến chân tướng của Ngư Long thôn, sư huynh, không thì huynh đi luận bàn với tiểu sư muội đi?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Tiểu Diên Nhi lướt qua không trung, đáp vào một cái cây gần đó.
“Muội mách sư phụ, các huynh ăn hiếp muội…” Nói xong thả người rời đi.
“…”
Đoan Mộc Sinh nhướn mày lắc đầu nói: “Chờ lát nữa rồi đi thẩm vấn Phạm Tu Văn sau, chơi một lát đi…” lại vỗ vào bả vai Minh Thế Nhân mấy cái.
“Sư.. sư huynh, nhẹ, nhẹ tay…”