Chuyện của Thánh Đàn qua đi rồi, Lục Châu đúng là có thấy hơi mệt một chút.
Nhưng mà, tinh thần cũng xem như được.
Lục châu mở ra giao diện của hệ thống.
Tên: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện Khí Hóa Thần.
Điểm công đức: 4490
Pháp Thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Sinh mệnh còn lại: 5804 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng*2, Miễn Dịch Sát Thương*2, Đỡ Đòn Chí Mạng*7 (bị động), Bạch Trạch, Bệ Ngạn.
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần phải luyện hóa một lần nữa mới có thể sử dụng.)
Công pháp: <<Tam Quyển Thiên Thư>>
Điểm công đức đã có hơn bốn nghìn.
Trước đây bởi vì chuyên tâm chiến đấu, không thấy được lời nhắc nhở của hệ thống, không chú ý tới nguồn gốc của điểm công đức đều bắt nguồn từ những nhiệm vụ kia.
Lục Châu im lặng kiểm tra nhiệm vụ.
Phía dưới bảng nhiệm vụ có ghi chép lại nếu hoàn thành.
Mang Chiêu Nguyệt về được một ngàn điểm, một ngàn điểm ban thưởng do đánh giết hòa thượng Không Huyền, hai trăm điểm là khen thưởng của nhiệm vụ dạy dỗ Chiêu Nguyệt, còn lại là nhờ Bệ Ngạn ủi chết đám tu hành giả cản đường mà được thưởng.
Bệ Ngạn cũng có thể giúp đỡ thu hoạch điểm công đức, đây cũng xem như tin vui ngoài ý muốn.
Mặc dù như vậy, tích trữ điểm công đức cũng không dễ dàng gì.
Còn hơn năm trăm điểm công đức nữa mới đủ điểm mua pháp thân “Tứ Tượng Tung Hoành.”
Đối phó với Không Huyền hòa thượng một lần, dùng một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương, một tấm Một Kích Chí Mạng. Nếu như không phải là nhờ có nhiệm vụ ở trong, thì đúng là khó kiếm lời.
Thẻ đạo cụ tốt mà xài được không còn nhiều. Nếu như mục tiêu chém giết mà hơi kém, thì sẽ chẳng có lời.
Cái kế kết hợp này, thẻ đạo cụ mặc dù nghịch thiên, nhưng cũng không thể dùng linh tinh.
Còn hai tấm Một Kích Chí Mạng và hai tấm Miễn Dịch Sát Thương.
Dùng ít đi vậy.
Lục Châu nhớ tới thời điểm tiến công Phạm Âm Nhập Mộng, thiên thư lại xuất hiện hiệu quả, đem những hiệu quả mặt trái của Phạm Âm tiêu trừ.
Không lẽ đây chính là lực lượng phi phàm mà Thiên Thư nói tới?
Lục Châu thử điều động… Điều động được cũng chỉ là nguyên khí trong cơ thể, là năng lượng tu hành giả bình thường vẫn hay sử dụng.
Làm sao để lợi dụng được lực lượng phi phàm này, hoàn toàn không tìm ra được manh mối.
Có thể đem niệm tụng “Phạm Âm Nhập Mộng” niệm tập thể tiêu trừ không còn chút gì, thì cái lực lượng phi phàm này không phải chỉ là một sức mạnh bình thường.
Nhìn lên giao diện của hệ thống.
Điểm công đức và thiên thư… Nên chọn bên nào?
Lục Châu không có dự định mua thêm thẻ đạo cụ, tu vi hiện tại quá thấp, cơ năng của thân thể hẳn là có thể tiếp nhận được cảnh giới tu vi cao hơn. Nhất định phải mau chóng gia tăng pháp thân, nâng cao tu vi.
Thẻ đạo cụ tuy rằng nghịch thiên, nhưng cũng chỉ là ngoại lực.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, vậy thì lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ như đi trên phiến băng mỏng, không ổn chút nào.
Lục Châu mở giao diện của Thiên Thư ra, tiến vào trạng thái.
Quả nhiên, hắn phát hiện nội dung của thiên thư đã hiện ra nhiều hơn, loại ký hiệu như gà bới cũng đã giảm đi rất nhiều.
Thiên thư này đọc lên rất có ý tứ, mặc kệ biết hay không cứ đọc là được rồi.
Giống như ngồi mấy tiếng đồng hồ niệm thơ Đường vậy, mặc kệ hiểu hay không, cứ đọc rồi tính tiếp, về sau chắc chắn có một ngày sẽ hiểu.
Chuyện của Thánh Đàn qua đi.
Lục Châu muốn tập trung vào thiên thư, bỏ thêm nhiều thời gian và tinh lực.
Nghĩ đến đây, Lục Châu bắt đầu đọc…
Tới gần chạng vạng tối, một tiếng bước chân dồn dập, kéo Lục Châu từ trong trạng thái trầm mê ra.
“Đại nhân, Triệu tướng quân xin được gặp mặt.” Ngoài cửa truyền đến một thanh âm.
Lục Châu đóng lại giao diện của thiên thư.
Hắn không mở cửa, mà lại ở trong phòng thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Lần này người nói chuyện là Triệu tướng quân. Thanh âm hùng hậu vang lên: “Triệu Sóc của Nhữ Nam thành xin được gặp lão tiên sinh một lần, không biết lão tiên sinh có tiện hay không?”
Không đợi Lục Châu mở miệng.
Tiểu Diên Nhi xuất hiện, đứng ngay hành lang mà quát: “Không tiện!”
“Ngươi là?” Triệu tướng quân chắp tay.
“Gia gia của ta mệt mỏi. Sao lại để ngươi muốn gặp là gặp?” Tiểu Diên Nhi chống eo nói.
“…”
Chưởng Quầy đương nhiên biết nha đầu này là cường giả Thần Đình Cảnh, không dám có ý kiến, chỉ có thể nói thầm: “Cô nương, đây chính là Triệu tướng quân của Nam Thành…”
“Ta không cần biết hắn là Triệu tướng quân chó má gì… Hoàng đế có đến ta cũng không đồng ý.” Tiểu Diên Nhi nói ra.
Triệu Sóc khẽ giật mình.
Tính tình của nha đầu này, đúng là không biết trời cao đất rộng, đúng là nghé con không sợ cọp.
“Để hắn vào đi.” Thanh âm của Lục Châu vang lên.
Lục Châu ban đầu cũng không tính gặp mấy người này.
Nhưng mà cân nhắc đến chuyện về lệnh bài của hoàng thất, cùng với đủ loại sự kiện đều liên quan đến người trong cung, có lẽ có thể tìm được một ít tin tức từ miệng của hắn.
“Vâng.”
Cửa đột nhiên bị kéo mở, Tiểu Diên Nhi chạy tới, đứng bên cạnh Lục Châu ngoan ngoãn mười phần.
Thời điểm Triệu Sóc nhìn thấy Lục Châu cũng thấy hơi kinh ngạc, ít ra hắn còn bảo trì được vẻ mặt tươi cười, khom người nói: “Triệu Sóc của Nhữ Nam thành, ra mắt lão tiên sinh.”
Sắc mặt của Lục Châu rất bình tĩnh, không hề phản ứng lại hắn.
Triệu Sóc hơi xấu hổ mà nói ra: “Lão tiên sinh chớ trách những lần đắc tội trước đây.”
“Vào chuyện chính đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“…”
Triệu Sóc còn chuẩn bị một bụng khúc dạo đầu, đều bị mấy chữ này chắn nuốt trở vào.
“Nghe nói lệnh bài đã mất của hoàng thất đang nằm trong tay lão tiên sinh?”
Lục Châu không trả lời.
Vấn đề này đối với hắn không có giá trị gì cả.
Triệu Sóc tiếp tục nói: “Nhiều năm về trước, khối lệnh bài này là do Hoàng Thượng tự mình cất giữ, có thể điều động cấm quân của đông đô thành, gặp lệnh bài này như thấy được bệ hạ. Về sau… Lệnh bài bị mất…”
“Lão phu nhắc lại lần nữa, nói chuyện chính.”
Nói bóng gió. Đều là nói nhảm.
Triệu Sóc xấu hổ đến nỗi không có mặt mũi, chắp tay nói: “Đã như vật Triệu mỗ xin nói thẳng…” một hơi nói hết ra, “Mời tiên sinh giao lệnh bài ra.”
Nói xong lời này hắn lén lút nhìn lão tiên sinh một cái, sợ hắn không vui.
“Ngươi muốn lấy lệnh bài?” Lục Châu hỏi.
“Triệu mỗ tất nhiên là không có can đảm này…Lão tiên sinh có thể cầm lệnh bài nhiều năm như vậy, chắc hẳn không phải nhân vật bình thường. Triệu mỗ là được đại nhân vật trong cung nhờ vả.” Triệu Sóc nói ra.
“Ai?”
“Cái này…”
Triệu Sóc do dự một chút, thản thiên nói, “Cụ thể là ai, Triệu mỗ cũng không biết. Có thể vị này chính là một cao thủ tu hành trong cung, cầm lệnh bài làm việc, Triệu mỗ không thể từ chối.”
Sự tình đến mức này, cơ bản cũng đã rõ ràng.
“Muốn lấy lệnh bài từ chỗ của lão phu, nói hắn tự mình đến mà lấy.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Lão tiên sinh đâu cần phải như thế, Triệu mỗ đoán rằng tu vi của lão tiên sinh bất phàm, nhưng chỉ vì một tấm lệnh bài mà đắc tội đến đại nhân vật trong cung…”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu.
Triệu Sóc thấy thế còn tưởng lão tiên sinh đã hiểu rõ, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
“Tiễn khách.” Lục Châu phất tay.
“??”
Hắn còn đang định nói gì đó.
Bên cạnh Tiểu Diên Nhi đã giơ lên nắm tay nhỏ, hung tợn nói: “Mau cút!”
Sao tính tình của nàng với gia gia chênh lệch nhau nhiều thế? Không đúng, tính tình của lão tiên sinh này cũng vô cùng cổ quái.
Triệu Sóc bất đắc dĩ rời khỏi gian phòng.
Vừa ra bên ngoài gian phòng.
Lục Châu đột nhiên hỏi một vấn đề: “Trác Bình là người ở đâu?”
Triệu Sóc kinh hoàng.
Quay đầu nhìn thoáng thấy chưởng quầy đang chờ ở bên ngoài, vẫn không trả lời.
Ở dưới lầu, một nam tử ôm trường kiếm cười nói: “Đương nhiên cũng là người trong cung. Lão tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Lục Châu mặc dù không nhìn thấy người, nhưng nghe âm thanh này cũng biết là ai đến.
Yêu kiếm tận xương, xem kiếm như mạng, Giang Ái Kiếm.