Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các chủ xin mời nói.” Hoa Vô Đạo cung kính nói.

Nam tử trung niên kia thấy khó chịu, sư phụ của mình vì muốn tranh thủ cơ hội giao đấu mà khúm núm như vậy. Nhớ ngày đó, Hoa Vô Đạo vô cùng uy danh ở Vân Tông, không ít người kính sợ, tôn trọng.

Vậy mà đến Ma Thiên Các lại bị khuất nhục như vậy.

Hắn thì làm được cái gì chứ?

Cao thủ ở trước mặt thì đông, thế cục chèn ép, ngoại trừ cúi đầu còn làm gì được?

Lục Châu đứng dậy, một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu mà nói: “Thứ nhất, ngươi còn chưa có tư cách giao thủ với bản tọa, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh sẽ thay bản tọa xuất thủ, đánh bại được bọn họ, ngươi mới có tư cách; Thứ hai, thời gian của bản tọa rất quý giá, nếu ngươi thua, phải đáp ứng một điều kiện của bản tọa.”

Nam tử trung niên nghe được những lời như vậy mà mặt đỏ đến mang tai.

Đang muốn nổi nóng.

Âm thanh của Lục Châu lại vang lên lần nữa: “Đương nhiên, ngươi có thể từ chối.”

“Ngươi...” Nam tử trung niên nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm không phục.

Bộ dáng rõ ràng đã trung niên, nhưng lại có khí chất của một đứa trẻ trâu chính hiệu, nghé con không sợ cọp.

Ầm!

Hoa Vô Đạo đột nhiên giơ chân đá nam tử trung niên té ngã, quát lớn: “Vi sư mang ngươi đến đây là để cho ngươi học hỏi điều mới. Ngươi hay lắm, ngay cả chuyện của sư phụ ngươi cũng dám ngăn cản?”

“Đồ nhi không dám!”

“Nếu còn dám nhúng tay vào chuyện của vi sư, vi sư sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ngươi!”

Vừa nói ra lời này.

Nam tử trung niên đã ngẩn người, đành phải gật đầu: “Đồ nhi… Đồ nhi tuân mệnh!”

Hoa Vô Đạo tiến lên phía trước.

Chắp tay bước đi, cả người cũng tự tin vô cùng.

Ánh mắt của hắn lướt qua Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân, gằn từng chữ: “Ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, chỉ cần không liên quan đến Vân Tông, mọi chuyện còn lại ta đều đáp ứng.”

“Rất tốt.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu.

Minh Thế Nhân từ bên cạnh đi ra.

Còn hăng hái mà đánh giá Hoa Vô Đạo.

“Ta sẽ thay sư phụ xem xem con rùa đen rụt cổ như ngươi có thể mạnh thế nào?”

Một chiêu thức mà nghiên cứu những hai mươi năm ròng rã, nói đây là thủ đoạn của rùa đen là nói thật.

Hoa Vô Đạo cũng không tức giận, mà chậm rãi nâng tay phải lên nói: ‘Mời.”

Một chữ này vừa nói ra khỏi miệng.

Từng chiêu đạo ấn giống nhau bay ra từ trên người Hoa Vô Đạo.

Càn, Không, Sinh, Tử, Thủy, Hỏa… Sáu chữ triện dạng ký hiệu này theo trình tự bay xung quanh người Hoa Vô Đạo, tạo thành một vòng tròn, đường vân xoay tròn.

“Lục Hợp Ấn!”

Lục Hợp Ấn là một chiêu thức vô cùng phức tạp của Đạo ấn, tu hành giả có thể tu luyện đạo ấn này đến cực hạn vô cùng ít.

Cái gọi là Lục Hợp, cũng là một thuật ngữ của công pháp, dùng tinh, khí, thần tương hợp thành tam hợp bên trong, tay, mắt, thân tạo thành tam hợp bên ngoài.

Lục Hợp Ấn của Hoa Vô Đạo lại vô cùng đặc biệt…

Dưới chân hắn giống như xuất hiện một cái vòng tròn có đường kính khoảng hai mét. Cực kỳ giống đồ án của thái cực.

Có thể cô đọng cương khí được đến như thế này, thì hai mươi năm này đúng là phí không ít công sức.

Có thể thấy được sự si mê của hắn đối với việc tu hành.

Minh Thế Nhân khi nhìn thấy Lục Hợp Ấn này thì mới thu lại biểu tình khinh thường.

Thủ thế biến động, ngưng khí thành cương.

Từng đạo cương ấn ngập trời được hình thành.

Nhìn thấy chiêu này của Minh Thế Nhân…

Hoa Vô Đạo nhắc nhở: “Nếu trình độ của ngươi chỉ có như thế này…Thì ta đề nghị cả hai cùng xông lên!”

“Ừm?”

Minh Thế Nhân nhướng mày.

Thả người nhảy lên, bổ tới một cương ấn lớn!

“Cuồng vọng!” Minh Thế Nhân hét lớn một tiếng.

Ngàn vạn cương ấn liền rơi xuống.

Trong chớp mắt…

Sáu cái chữ kia đột nhiên biến lớn.

Vòng sáng dưới chân Hoa Vô Đạo cũng to lên gấp đôi.

Ông!

Nguyên khí công hưởng với đạo ấn phát ra âm thanh nhộn nhạo.

Ầm!

Vô số cương ấn mà Minh Thế nhân phóng ra rơi vào Lục Hợp Ấn.

Nhưng mà…

Khiến người khác không thể tưởng tượng được là, Minh Thế Nhân không thể phá vỡ được Lục Hợp Ấn, ngược lại còn bị Lục Hợp Ấn đánh bay.

Mọi người đều kinh hãi!

Minh Thế Nhân lộn nhào trên không, lui lại ba bước mới đứng vững được.

Hai tay hơi tê dại!

Khó trách Hoa Vô Đạo lại tự tin như vậy, đồng ý điều kiện của Lục Châu, mà cũng không thèm để Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh vào mắt!

Một chiêu này, phòng ngự thành công, Hoa Vô Đạo thắng!

“Lại đến!”

Từ trước đén nay, khi đánh nhau, Minh Thế Nhân rất thích dùng thủ đoạn để chiến thắng đối thủ, ra tay càng tùy ý, hiệu quả càng cao. Nhưng mà loại chiến đấu trước mắt, không phải là khảo nghiệm độ hèn nhát của hắn!

“Ly Biệt Câu!”

Minh Thế  Nhân lấy vũ khí Thiên giai của hắn ra.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Ly Biệt Câu lấp lóe trong không trung.

Hoa Vô Đạo nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Sao lại có vũ khí Thiên giai?”

Vũ khí Thiên giai quý hiếm là bởi vì nó có một khả năng vô cùng quan trọng, đó là “Phá cương”!

Phá cương, đương nhiên là năng lực phá vỡ cương khí, bao gồm cả cương khí hộ thể và pháp thân!

Tàn ảnh của Ly Biệt Câu dày đặc, đếm không hết.

Phanh phanh phanh phanh!

Tiến công tập trung vào một điểm!

Lục Hợp Ấn lại giống như đã có chuẩn bị sẵn cách ứng phó với vũ khí Thiên giai.

Sáu chữ lớn kia lại tỏa ra ánh sáng!

Sáu hợp thành một, ngăn tại điểm bị đánh kia!

Ầm!

Cương khí lại đàn hồi thêm lần nữa!

Minh Thế Nhân tiến công càng mạnh, lực đàn hồi lại càng nhiều, lần này… Xoay chuyển bay ngược ra, xém chút nữa đâm vào cây cột chính trong Ma Thiên Các!

Còn chưa hoãn lại được, Minh Thế Nhân đã trầm giọng nói: “Lần nữa!”

Minh Thế nhân có hơi không phục, xoay người đạp không.

Nhưng mà…

Thanh âm của Đoan Mộc Sinh lại vang lên: “Để huynh lên, đệ xuống đi!”

Bá Vương Thương xoay ngang, ngăn Minh Thế Nhân lại!

Ngoại hình của Minh Thế nhân cũng không phải dạng vai u thịt bắp, mà là có chút khéo léo, thon gầy!

Đối phương cứ co đầu rụt cổ trong Lục Hợp Ấn, Minh Thế Nhân chỉ có thể chịu thiệt!

Đoan Mộc Sinh vung mạnh Bá Vương Thương.

Ông!

Bách Kiếp Động Minh!

Một pháp thân cao ba trượng sừng sững hiện ra trong đại điện.

Dưới sự điều khiển của Đoan Mộc Sinh, pháp thân ở dạng năng lượng không ảnh hưởng đến đại điện.

Lực lượng của Đoan Mộc Sinh đã mạnh hơn trước rất nhiều…

“Điệp Lãng Thiên Trọng!”

Bá Vương Thương phóng trăm ngàn đạo thương ảnh.

Thấy cảnh này, Hoa Vô Đạo cảm thán nói:”Không hổ là ma đầu của ma Thiên Các, mỗi người đều có một món vũ khí Thiên giai!”

Trong lúc nói chuyện, sáu chữ lỡn lại hợp thành một thêm lần nữa.

Tạo thành một cái khiên cương khí lớn!

Oanh!

Ầm ầm!

Cả nghìn đạo thương ảnh đánh lên cái khiên này.

Lục Hợp Ấn cuộn trào như sóng, giây lát sau đã ảm đạm, rồi lại nhanh chóng khôi phục thành Lục Hợp Ấn chói sáng!

“Lục Hợp Ấn của đạo môn… Đúng là tạo hóa của trời đất! Lần đầu tiên ta gặp một Lục Hợp Ấn như vậy.” Chu Kỷ Phong tán thưởng nói.

“Ta cũng vậy… Ta đến từ Tịnh Minh Đạo, cũng biết Lục Hợp Ấn, nhưng tất cả mọi người đểu chỉ lo học tiến công, xem nhẹ phòng thủ! Trận chiến ngày hôm nay, làm ta mở rộng tầm mắt!” Phan Trọng khen lấy khen để.

Đoan Mộc Sinh lại hừ nhẹ nói: “Cứ phòng thủ như vậy thì chẳng làm được gì! Lần nữa!” Bá Vương Thương vung mạnh.

Sau đó tốc độ lại càng nhanh hơn, từng chiêu thương đơn lẻ với uy lực cường đại cũng xuất hiện.

Lục Châu hài lòng gật đầu, chắp tay nói: “Nếu biết dùng một điểm để phá, cứ dùng đến cùng…”

Phạm vi tiến công gần thì cho dù phòng ngự mạnh cỡ nào cũng không có lời.

Đoan Mộc Sinh âm thầm gật đầu: “Đa tạ sư phụ dạy bảo!”

Dưới sự duy trì của Bách Kiếp Động Minh pháp thân, thương ảnh đã trở nên mơ hồ không rõ ràng.

“Thiên Quyến Hữu Quyết.”

Đại chiêu Thiên Quyến Hữu Quyết bùng nổ!

Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói: “Không ngờ đệ tử của Ma Thiên Các lại mạnh như vậy… Đáng tiếc, như vậy vẫn chưa đủ!”

Hắn đã khom người lùi bước!

Vòng tròn kia cũng thay đổi hình dạng, thái cực đồ lại rộng ra, bát quái vây quanh!

Bát quái và Lục Hợp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK