Tả Tâm Thiền của Ma Sát Tông còn chết dưới tay Lục Châu, Nhậm Bất Bình đương nhiên giận rồi.
Chỉ là…
Không nghĩ tới Nhậm Bất Bình vì muốn báo thù mà lại đi liên hợp với Chính Nhất Đạo.
Từ xưa đến nay, chính tà luôn là hai phe đối nghịch.
Mấy năm gần đây Ma Sát Tông luôn làm chuyện ác, ngang ngửa với cả Ma Thiên Các.
Một mình Tả Tâm Thiền cũng đã đứng vị trí thứ ba của Hắc Bảng.
Những năm này còn chiếm đoạt không ít thế lực nhỏ yếu, càng ngày càng không thể khinh thường. Cao thủ mà hắn vất vả bồi dưỡng ra tự dung đến Ma Thiên Các thì chết, tất nhiên hắn không cam tâm rồi.
“Bọn hắn muốn đối phó với lão phu…Vậy lão phu cũng sẽ đến Thanh Ngọc Đàn xem sao.”
Minh Thế Nhân nghe vậy trong lòng áy náy nói: “Sư phụ, Thanh Ngọc Đàn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, đồ nhi sợ…”
Lục Châu chỉ nhìn hắn một cái rồi nói: “Minh Thế Nhân.”
“Đồ nhi ở đây.” Trong lòng của Minh Thế Nhân bồn chồn, cảm giác khi bị gọi đầy đủ cả họ lẫn tên không vui vẻ gì.
“Con sợ sao?”
Lúc trước khi Minh thế Nhân còn chưa đột phá Nguyên Thần Kiếp Cảnh, gây sóng gió ở khắp nơi, có một lần gặp được cao thủ của Chính Nhất Đạo là Trương Thu Trì, bị hắn đánh bại, tạo thành bóng ma tâm lý. Chỉ là Minh Thế Nhân không khoa trương như Hoa Vô Đạo, xuất hiện chướng ngại làm tu vi khó thăng tiến.
“Sao đồ nhi phải sợ hắn…” Minh Thế Nhân nói.
“Vậy thì tốt.”
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu.
Dựa theo ngộ tính tu hành mà nói thì thiên phú của Minh Thế Nhân còn cao hơn Đoan Mộc Sinh. Đoan Mộc Sinh nhập môn sớm hơn Minh Thế Nhân không bao lâu, có được thực lực hôm nay lại mạnh hơn Minh Thế Nhân. Tâm tư của Minh Thế Nhân quá nhiều tạp niệm, sau khi bước vào Nguyên Thần Kiếp Cảnh thì còn không khai diệp được.
Cho dù là cùng một giai cấp Nguyên Thần Kiếp Cảnh nhưng pháp thân không khai diệp thì còn chưa được coi là Nguyên Thần Kiếp Cảnh. Sau mỗi lần khai diệp tu vi sẽ tăng vọt.
“Sư đệ, đây chính là cơ hội tốt. Pháp thân cao hai trượng của ngươi nhìn thật xấu hổ.” Đoan Mộc Sinh vỗ bờ vai của hắn.
Minh Thế Nhân ỉu xìu nói thầm: “Vậy còn phải xem là so sánh với ai…”
Tiểu Diên Nhi vung nắm đấm lên nói: “Sư phụ, đánh chết tên Trương Viễn Sơn kia! Ngày nào hắn cũng sỉ nhục sư phụ, đáng ghét!”
Lục Châu liếc Tiểu Diên Nhi một cái.
Đang định quát lớn nàng nhưng nghĩ đến cái mặt già của Trương Viễn Sơn, đúng là đáng ghét thật.
Ngày trước, khi đánh ngang tay với thập đại cao thủ bị thương trở về Ma Thiên Các.
Thì lần thứ hai vây công Kim Đình Sơn dẫn đầu lại là Trương Viễn Sơn.
Tên này vô cùng ma mãnh.
Nếu không phải do tên Lạc Trường Phong kia quá khoa trương, thì khi Lục Châu còn ở trạng thái đỉnh phong. Cũng giết Trương Viễn Sơn chứ không phải Lạc Trường Phong.
Lạc Trường Phong chết rồi.
Trương Viễn Sơn là tên đầu tiên bỏ trốn.
Sóng gió qua đi rồi thì lại nhảy ra công khai chửi bới Cơ Thiên Đạo.
Lục Châu quay người nhìn Đinh Phồn Thu: “Lão phu lại hỏi ngươi…Ngươi có biết chủ mưu phía sau giết sạch Ngư Long thôn không?”
Đinh Phồn Thu nghi hoặc không hiểu, giết cả Ngư Long thôn không phải là ngài sao?
Tin tức mà Đinh Phồn Thu biết được cũng là lấy từ nội bộ của Vân Tông.
Thậm chí còn phái cả người vào cung điều tra, xác nhận hung thủ của Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang không phải ai khác mà chính là vị đứng trước mặt này.
Cho nên Lục Châu tự dưng lại hỏi như vậy làm hắn không thể nào hiểu được.
Không biết nên trả lời như thế nào.
Lục Châu nói: “Ngay cả ngươi cũng cho là do lão phu làm?”
“Chuyện này…Vãn bối không dám!”
Hỏi đến đây.
Còn lại cũng không hỏi thêm được cái gì cả.
Hiển nhiên là Đinh Phồn Thu cũng không biết được kẻ chủ mưu chân chính bày ra những chuyện này là người nào.
Mười năm qua đi, người có thể che dấu chuyện này một cách kín đáo như vậy rõ ràng không phải là người bình thường.
Nghĩ tới đây, Lục Châu phất tay nói: “Mang hắn theo.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân dẫn đầu trả lời.
“Vậy bọn họ thì sao?”
Tiểu Diên Nhi chỉ hai tên đang ngồi dưới đất, cũng chính là hai tên đã giả mạo Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh.
Cái chỉ tay này làm cho bọn hắn bị dọa bay linh hồn nhỏ bé.
Vội vàng co người lại rúc về phía sau.
Minh Thế Nhân nhếch miệng cười và nói: “Giả mạo ta hay không, không quan trọng, phá hủy thanh danh của sư phụ ta thì nên chết!”
“Vậy giết đi.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Ừm, ta đồng ý giết, tốt nhất là chặt làm hai khúc.” Đoan Mộc Sinh gật đầu phụ họa.
“Hai khúc quá ít, phải chặt ra thành tám khúc. Có một ít tên cao thủ rất là ranh ma, phải băm ra mới chết được.”
“…”
Đinh Phồn Thu nghe xong mà gương mặt già nua chết lặng.
Đây... mẹ nó mới thật sự là ma đầu!
Giả mạo bọn hắn cả một thời gian dài cũng chỉ giả mạo được ngoại hình, không đạt được tinh túy của người ta.
Ma đầu mở miệng ra, từng chữ đều nhiến người khác run lẩy bẩy!
Đinh Phồn Thu cả gan cầu xin: “Giả mạo Ma Thiên Các là tội của mình ta, xin tiền bối tha cho bọn hắn.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Ít ra ngươi còn biết dám làm dám chịu, đáng tiếc… Cho dù sư phụ của ta không giết bọn hắn, ngươi cho rằng bọn hắn còn sống tiếp được? Trong người bọn họ đã có cấm chế của Vu Thuật, tu vi sẽ bị trói buộc lại. Thuật này vô cùng khó giải, chẳng lẽ… Ngươi còn định xin sư phụ ta?”
“Cái này…”
Trong lòng Đinh Phồn Thu bỗng nặng nề.
Sao mà hắn dám đi cầu xin ma đạo tổ sư gia chứ.
Lục Châu cũng không để ý đến hai tên râu ria tôm tép kia.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân nói như vậy cũng có lý, hai người họ… Sợ là khó qua tai kiếp này.
Lục Châu nhìn trời.
Thời gian cũng không còn nhiều.
Đang muốn ra lệnh cho Bệ Ngạn.
Thì chim truyền tin từ phía chân trời bay tới.
Tiểu Diên Nhi thấy được, đưa tay ra tiếp nó.
Chim truyền tin vô cùng nghe lời mà nhả thử vào lòng bàn tay của nàng.
“Sư phụ, lại là thư của cái tên mặt dày kia.” Tiểu Diên Nhi nói.
Tên mặt dày kia, Lục Châu biết đó là ai.
“Đọc.”
Tiểu Diên Nhi mở thư ra, thì thầm: “Lão tiền bối, nhiệm vụ điều tra chân tướng của Ngư Long thôn cần thêm thời gian nữa. Nhưng mà ta có thể cũng cấp cho ngài một tin tức rất mới__Tốt nhất đừng đến Thanh Ngọc Đàn, Tà Vương cũng chính là đồ đệ thứ tám của ngài đã mai phục bên ngoài. Cuối cùng, “Sẽ có kiếm tốt” là tốt cỡ nào?”
Sau khi đọc xong, sắc mặt của Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh trầm xuống.
“Tên lão Bát này, lần trước còn dạy dỗ chưa đủ! Tu vi cỡ này mà cũng dám mai phục sư phụ?”
“Thứ khi sư diệt tổ, ta đi lột da heo của hắn!”
Lục Châu giơ tay lên.
Ngắt lời bọn họ.
Thản nhiên nói: “Lão Bát toàn ỷ thế cậy mạnh ăn hiếp kẻ yếu, với cái bản lĩnh của hắn không có lá gan lẫn dũng khí mà mai phục bản tọa.”
“Vậy sao hắn lại mai phục ở Thanh Ngọc Đàn?”
“Chính Nhất Đạo từ xưa tới nay toàn tự xưng là danh môn chính phái. Loại nghiệt đồ như lão Bát mặc dù đã rời khỏi Ma Thiên Các, nhưng đám danh môn chính đạo lại không có nghĩ như vậy. U Minh giáo, Ngọa Long Ám Võng, bao gồm cả sơn trại Mãnh Hổ, đều là đối tượng mà bọn chúng nhắm đến. Lão Bát nhìn giống như là muốn trả thù hơn.” Đoan Mộc Sinh phân tích.
“Có lý, nhưng mà…Ta vẫn cảm thấy lão Bát không có lá gan này. Sau lưng hắn nhất định là do Thất sư đệ giở trò quỷ.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Thế lực của lão Bát như thế nào?”
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Bẩm sư phụ, thực lực của lão Bát thì chẳng ra gì, nhưng hắn lại có một đám lính vô cùng nghe lời, còn rải rác ở khắp hang cùng ngõ hẻm. Đáng sợ không phải là tu hành giả có tu vi cao, mà là lòng dân hướng tới cái gì, và chiến tranh mới là thứ đáng sợ nhất!”
Từ xưa đến nay đều như vậy, có tu hành giả đánh nhau thì chết cũng nhiều, nhưng lại không so được với thảm cảnh do chiến tranh mang lại.
Tiểu Diên Nhi đột nhiên kêu lên: “Bát sư huynh muốn gây chiến?”
Lục Châu lắc đầu, phất tay áo nói: “Các con đi cùng bản tọa đến Thanh Ngọc Đàn!”