Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Châu cũng suy nghĩ về vấn đề này.

Tên hòa thượng Không Huyền này đúng là không đơn giản!

Ngay tại thời điểm hắn không ngừng lùi về phía sau, vô số chưởng ấn cũng được tung ra!

Những chưởng ấn đó toàn bộ đều đánh vào kim thân khổng lồ phía trên thân của Lục Châu sau đó lại tan biến vô hình.

Không có thương tổn, cũng không có cảm giác. Đây chính là thẻ Miễn Dịch Sát Thương.

Không Huyền cảm thấy không biết nên nói gì, chưởng ấn nhỏ kia giống như là có mắt, không ngừng đi theo hắn.

Hắn chỉ có thể lui lại.

Trực giác nói cho hắn biết, chưởng ấn này vô cùng nguy hiểm.

Thánh Đàn rất lớn. Quảng trường kéo dài vài dặm.

Ngay tại thời điểm có thể xem như đã tránh thoát… Chưởng ấn nhỏ kia đột nhiên biến lớn!

Tốc độ trở nên cực nhanh!

Không Huyền càng lùi càng thấy có vẻ như không đúng cho lắm!

Hình như khoảng cách càng xa, chưởng ấn càng lớn!

Cho đến khi chưởng ấn đã lớn bằng một người!

Bản năng sinh tồn khổng lồ thôi thúc Không Huyền điên cuồng lùi về phía sau!

Chưởng ấn kia cơ hồ dán lên mặt…

Lại biến to lên!

Lần này, chưởng ấn trở nên rất lớn…Không có từ ngữ nào có thể miêu tả, chỉ có hai từ: Rất lớn!

Đây là một loại Đại Kim Luân Cương Thủ Ấn cực lớn.

Cùng lúc đó trên Thánh Đàn, Chiêu Nguyệt bị bắt lại đã không còn bị Phạm Âm quấy nhiễu, miễn cưỡng mở mắt, thấy một màn kinh người này, lẩm bẩm nói:

“Sư… Sư phụ?” nói xong, nghẹo đầu ngất đi.

Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn đập vào người Không Huyền giống như đập con ruồi.

Oanh!

Thủ ấn tiêu thất trong nháy mắt.

Không Huyền tan thành tro bụi!

Ngay thời điểm hòa thượng Không Huyền tiêu tán trong không khí.

Tăng nhân vây quanh bốn phía Thánh Đàn đều rơi xuống.

Trên bầu trời, phi liễn của Đại Không Tự lung lay sắp đổ, tăng nhân đau khổ chèo chống, chậm rãi hạ cánh khẩn cấp.

Thánh Đàn yên tĩnh trở lại.

Kim thân Phật tổ cao mười trượng trên thân Lục Châu cũng biến mấy ngay lúc này.

Mười giây… Không dài cũng không ngắn.

Nhưng đối với tu hành giả hai phái chính tà mà nói, mỗi giây như một năm thống khổ.

Ánh mắt của nhóm người tu hành giả tập trung lại trên người của Lục Châu.

Lão già này chỉ cần một chiêu, đã đánh bại được Không Huyền.

Lão già nhẹ nhàng vuốt râu, tư thái nhẹ nhàng.

Tất cả mọi người đều sinh ra cùng một nghi vấn… Tu hành giả có thể sử dụng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn lớn như thế, rốt cuộc là người phương nào?

Lại là một cao tăng đắc đạo của Phật gia tông môn?

Lục Châu cũng chỉ tính thu kết quả, lấy chút điểm công đức sau đó rời đi.

Hắn đảo mắt nhìn hai bên trái phải.

Đại đa số tu hành giả đều mất đi sức chiến đấu.

Người tính không bằng trời tính.

Ai cũng không ngờ tới được Không Huyền hòa thượng sẽ dùng Phạm Âm Nhập Mộng đối phó với mọi người.

Nhưng mà…

Đối với Lục Châu mà nói, mấy thứ này không quan trọng.

Hắn vừa thi triển một thẻ Một Kích Chí Mạng cùng một thẻ Miễn Dịch Sát Thương, hiệu quả chấn nhiếp cũng đã lớn nhất rồi.

Không có người nào dám mạo hiểm mà ra tay với hắn, chuyện này cũng vượt ra khỏi dự liệu của Lục Châu.

Lục Châu một bên vuốt râu một bên quan sát bốn phía, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt kinh ngạc, kính sợ, thậm chí là sùng bái…

Rơi vào trên mặt tam thủ tọa Ma Sát Tông Đoạn Hành.

Nếu như nói còn có người nào vẫn còn sức chiến đấu, vậy thì chỉ có duy nhất Đoạn Hành.

Cho nên Lục Châu đặc biệt để ý người này.

Vấn đề là… Hắn có dũng khí không?

Ánh mắt của Đoạn Hành rung động từ trong ra ngoài, đều là một dạng kính sợ đối với cường giả.

Trầm mặc hồi lâu, Đoạn Hành chậm rãi đứng dậy, chắp tay hướng về phía Lục Châu nói:

“Vãn Bối là Đoạn Hành của Ma Sát tông, đa tạ đại sư đã ra tay tương trợ.”

Mặt già của Lục Châu lộ ra sự bình tĩnh.

Đây cũng là điều hắn đã dự đoán trước được.

Hắn thi triển hai chiêu đều là của Phật môn, có thể đạt đến tu vi này, nếu không phải người quanh năm tu hành Thiền tông Phật môn thì khó lòng mà làm được. Tả Tâm Thiền cũng là một cao thủ dạng này, cũng nhập ma Thiền trải qua muôn vàn khó khăn mới tu thành tứ diệp pháp thân, mà trăm năm tu được cũng chỉ có một mình hắn.

Lục Châu thi triển Thiền ấn, ngay cả chính bản thân của hắn cũng không dám tin.

Tu hành giả Chính Nhất đạo đều chắp tay: “Đa tạ đại sư.”

Tịnh Minh đạo cũng chắp tay theo: “Đa tạ đại sư.”

Trong mắt bọn hắn, Lục Châu chính là một vị cao tăng đắc đạo nhàn vân dã hạc, mang tóc mà tu hành.

Thân phận đã bị hiểu lầm, vậy đâm lao đành phải theo lao đi.

Giơ thẳng tay lên, cất cao giọng nói: “Phật môn lòng dạ từ bi, hôm nay bất đắc dĩ phải thanh lý môn hộ, đúng là không thể ngờ!”

Vừa nói ra lời này.

Tu hành giả phe chính đạo liên tục duỗi ngón tay cái!

Đây mới là dáng vẻ một vị cao tăng nên có.

“Đại sư không cần để tâm, Không Huyền hèn hạ vô sỉ, muốn lợi dụng Phạm Âm giết người diệt khẩu, mang thánh nữ đi! Ngài làm như vậy mới khiến lòng người thống khoái!”

“Loại người như Không Huyền không xứng làm đệ tử của Phật môn, đại sư tự tay trừ bỏ người này, ngược lại là mang đến ánh sáng cho Phật môn. Đại sư mới thật sự là cao tăng đắc đạo, so với tên trọc đầu đạo mạo kia… Mạnh hơn gấp trăm lần, vạn lần.” Tu hành giả của Chính Nhất đạo nói được một nửa, đột nhiên thay đổi, trước mặt đại sư mà chửi bới đám lừa trọc, hình như không thỏa đáng cho lắm, nội tâm bồn chồn không ngừng.

Nhưng mà, thái độ của Lục Châu rất lạnh nhạt, có chửi đám lừa trọc hay không cũng không có cảm giác gì khác thường.

“Ngày hôm nay nếu đại sư không ở chỗ này, bọn ta chỉ sợ gặp phải độc thủ giết hại!”

Lúc này, tu hành giả của Tịnh Minh đạo chắp tay nói: “Tu vi của đại sư cao thâm như vậy, không biết vì sao lại tới thánh đàn này.”

Lục Châu nhìn hắn một cái, nói ra: “Trùng hợp đi ngang qua, chỉ thế thôi.”

“Thì ra là thế, nghe nói những cao tăng để tóc tu hành, thường thích du ngoạn khắp nơi, bốn biển là nhà, hôm nay được gặp đúng là phước lớn ba đời.”

Mỗi người đều ra sức nịnh nọt.

Lúc này cũng không ít tu hành giả đã có thể tập tễnh đứng dậy.

Tăng nhân bốn phía chịu phụ tải quá lớn, đột nhiên bị gián đoạn, cũng khiến bọn hắn không chịu nổi, toàn bộ ngồi dưới đất thở hồng hộc. Có Đoạn Hành là một Nguyên Thần kiếp cảnh ở ngay chỗ này, những tăng nhân còn lại, không đủ gây ra sợ hãi, nửa bước cũng không dám đến gần.

Lục Châu biết không thể tiếp tục chờ đợi.

Hắn nhìn thoáng về phương hướng của Tiểu Diên Nhi.

Tiểu Diên nhi… ngủ rồi?

Nha đầu này!

Tâm thật lớn!

Đánh nhau kịch liệt như vậy, động tĩnh cũng lớn vậy mà vẫn có thể ngủ được?

Kim Cương Ấn lại không có mắt!

Chuyện này không thể cứ như vậy được… Phải dạy dỗ chặt chẽ!

Nhưng mà trước mắt còn không phải lúc răn dạy Tiểu Diên Nhi, đành phải xem như không thấy.

“Diên Nhi.” Lục Châu khẽ gọi một tiếng.

Tiểu Diên Nhi giật mình một cái theo phản xạ, đứng lên.

Nàng tỉnh táo lại.

“Sư… Sư phụ?”

“Đang làm gì đấy hả!” Lục Châu trừng mắt một cái.

Tiểu Diên Nhi vội vàng nhảy tới.

Bày ra dáng vẻ vô cùng oan ức.

“Không nghĩ tới đại sư lại có một vị nữ đồ nhi… Từ khi nào Phật tu lại có ý chí như vậy, thu nhận nữ đệ tử rồi?” có người cảm thán nói.

“…”

Còn tiếp tục sợ là sẽ phát sinh nhiều vấn đề hơn, đến lúc đó lại phải lãng phí thẻ đạo cụ, cái được không bù nổi cái mất.

Thừa dịp đám người này còn choáng váng, Lục Châu nhìn về phía Chiêu Nguyệt đang hôn mê.

Cao giọng nói ra: “Đưa nàng ấy đi.”

“Vâng.” Tiểu Diên Nhi thả người nhảy lên, hướng về phía Chiêu Nguyệt.

“???” đám tu hành giả kinh ngạc.

“Đại sư… Chuyện này là sao?”

“Đại sư, ngài tuyệt đối không thể mang người này đi.”

Đám người này muốn ngăn cản?

Ánh mắt của Lục Châu quét ngang, mọi người ngậm miệng lại ngay lập tức.

“Không Huyền dám ra tay như vậy, chẳng lẽ là do một mình hắn tự ý quyết định?”

Vừa nói ra lời này, cả đám người sững sờ.

Đúng vậy, mặc dù tu vi của Không Huyền hòa thượng có tinh xảo đi nữa, nhưng chỉ với một mình hắn cũng không thể nào có dũng khí làm ra quyết định như vậy được? Chủ mưu phía sau hiển nhiên là mưu kế của chủ trì Đại Không Tự, phương trượng  Không Viễn!

“Phật môn lại có kẻ cặn bã như vậy, thật sự đáng tiếc.”

“Không Viễn sư phụ tu hành trăm năm, vậy mà lại lầm đường lạc lối.” Tên tu hành giả đang nói chuyện kia lập tức thay đổi thái độ, “Nhưng mà nếu Không Viễn thật sự muốn giận chó đánh mèo với bọn ta, mong đại sư giúp bọn ta lấy lại công bằng.”

Bọn họ khom người.

Lục Châu lắc đầu vuốt râu, không nói gì, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt.

Nói chuyện thật buồn cười, nếu không phải lão phu ở đây, đám người các ngươi đều chết hết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK