Ánh mắt của Lục Châu từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Phạm Tu Văn.
Nghe tin tức bên ngoài, hắn bình tĩnh nói: “Đáng tiếc.”
Nói xong hai chữ này.
Lục Châu quay người rời đi.
Cửa lớn lại đóng lại một lần nữa, biến thành một màu đen kịt.
Hoàn cảnh tối đến nổi giơ tay lên không thấy nổi năm ngón tay, hai mắt của Phạm Tu Văn lại lóe lên một tia sáng màu lam nhạt, rồi biến mất.
Lục Châu đi ra khỏi Bắc các, đã thấy Tiểu Diên Nhi mặt mũi nóng nảy chạy tới.
“Sư phụ, nhanh nhanh nhanh…Ngũ sư tỷ điên rồi.”
Lục Châu lắc đầu, sắc mặt bình thường nói: “Không cần phải kinh hoảng.”
Hai người một trước một sau, đi về phía Diên Bích Động sau núi.
Khi vừa đến Diện Bích động, cửa hang đã tụ tập không ít nữ tu của Diễn Nguyệt Cung, ngay cả trưởng lão Hoa Vô Đạo cũng đang quan sát ở gần đó.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh như hung thần ngăn lại lối ra vào.
“Không ngờ trên thế gian lại còn có một loại thuật tà ác như vậy… Đúng là Vu Thuật.” Hoa Vô Đạo cảm thán nói.
“Hoa trưởng lão…Ngươi có cách nào để giải cứu không?” Minh Thế Nhân hỏi.
Hoa Vô Đạo lắc đầu nói: “Người có thể giải được thứ này, sợ là chỉ có Các chủ.”
Vừa mới nói xong.
Nữ tu của Diễn Nguyệt Cung đồng thời hạ người hành lễ: “Các chủ.”
Hoa Vô Đạo vội vàng xoay người, khom xuống nói: “Các chủ.”
“Không cần đa lễ.”
Lục Châu phất ống tay áo, chắp tay đi vào bên trong Diện Bích Động.
Chiêu Nguyệt lúc này giống như người điên, đi loạn khắp nơi trong động.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bày ra một tần cương khí mềm mại ở bốn phía, để tránh cho nàng tự sát. Những ngày trước, Chiêu Nguyệt đã tự đâm bầm dập mặt mũi, tóc tai rối bời.
Giữa mi tâm của Chiêu Nguyệt, đóa hồng liên kia càng ngày càng kiều diễm.
“Sư phụ, Ngũ sư muội bị Vu Thuật khống chế, xin sư phụ ra tay cứu giúp!”
“Tội của Chiêu Nguyệt sư muội không đáng chết, mong sư phụ khai ân!”
Lục Châu liếc mắt nhìn hai phía rồi nói: “Rơi vào tình huống này rồi, là do nàng ta gieo gió gặt bão.”
Nếu như nàng ta an phận ở lại trong Kim Đình Sơn, sao lại gặp chuyện như thế này được.
Thần trí của Chiêu Nguyệt đã không còn, khuôn mặt dữ tợn, nhìn thấy ai cũng ăn nói khùng điên.
"Ta muốn giết ngươi."
"Ta muốn giết ngươi!"
"Giết, giết —— "
Thậm chí còn nhào về phía Lục Châu.
Tuy nói là bị phong bế tu vi, nhưng sao Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh dám để Chiêu Nguyệt làm chuyện như vậy.
Lúc này họ điều động nguyên khí, ngăn Chiêu Nguyệt lại.
Dây leo từ hai bên mọc ra giam lấy Chiêu Nguyệt.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Thần trí của Ngũ sư muội đã không còn, ăn nói hàm hồ, không biết là trúng loại Vu Thuật quỷ gì mà lại ra nông nỗi này. Đồ nhi đã đi hỏi Phan Trọng, Phan Trọng nói loại vu thuật này chỉ có người thi thuật nguyện ý giải hay không, nếu không…Ai…Con không tin, mời sư phụ ra tay!”
“Phan Trọng ở đâu?”
“Hắn đã đến Tây các tìm sách liên quan.” Một nữ tu ở ngoài động trả lời.
Hoa Vô Đạo nói: “Phan Trọng nói cơ bản là không sai, Vu Thuật này vô cùng tà ác, mê hoặc lòng người, còn có thể biến họ thành cương thi để khống chế. Cũng may ý chí của Chiêu Nguyệt rất mạnh, cộng thêm tu vi không tệ, có thể gắng gượng đến bây giờ đúng là không dễ.”
Lục Châu nhíu mày.
Nhìn thấy Chiêu Nguyệt hai mắt thất thần, mất đi khống chế, Lục Châu giơ tay lên nói: “Thật to gan!”
Đánh một chưởng về phía bả bai Chiêu Nguyệt.
Lục Châu chỉ có tu vi Phạn Hải bát mạnh, khi nguyên khí di chuyển, mọi người cũng không nghi ngờ gì. Mà là bất an lo lắng cho Chiêu Nguyệt.
Lục Châu điều động nguyên khí đi vào trong kinh mạch của Chiêu Nguyệt.
Bên trong bát kỳ kinh mạch, toàn bộ tu vi đã bị Vu Thuật khống chế.
Khác với Minh Thế Nhân ở chỗ, cả người Chiêu Nguyệt đều là lực lượng của Vu Thuật!
Mà còn lập tức phản công lại nguyên khí của Lục Châu!
“Ừm?”
Tu vi Phạn Hải bát mạch, trong giờ khắc này yếu như gà, vừa mới điều động nguyên khí đã bị lực lượng của Vu Thuật cắn nuốt.
Những cái Vu Thuật kia thậm chí còn theo kinh mạch ăn mòn vào lòng bàn tay của Lục Châu.
Hai mắt Chiêu Nguyệt đột nhiên mở to ra, cười một cách quỷ dị rồi nói: “Rốt cục cũng tìm được ngươi…Lão già.”
“Phá!”
Lục Châu nặng nề chưởng ra một chưởng.
Không biết là do ý chí hay là do cảm thấy nguy hiểm, trạng thái khi lĩnh hội Thiên Thư xuất hiện.
Đầu óc trong sáng, nội tâm tĩnh lặng!
Lực lượng phi phàm của Thiên Thư, giống như là nhận được mệnh lệnh, tập trung vào lòng bàn tay.
Giống như là cầm một khối băng!
Ầm!
Chiêu Nguyệt bay ngược ra ngoài!
Cương khí của Minh Thế Nhân ngăn ở đằng sau để đỡ cho nàng khỏi bị đập vào vách đá!
Phốc…
Chiêu Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, đóa hoa sen trên trán tan biến.
Chiêu Nguyệt rơi xuống đất, quỳ gối hai tay chống trên mặt đất.
Nàng khó khăn mà ngẩng đầu.
Khóe miệng nở ra một nụ cười quỷ dị nói với Lục Châu: “Lão già, xem như ngươi lợi hại.”
Phù phù!
Chiêu Nguyệt đổ ầm xuống đất.
Bên trong Diện Bích Động đã yên tĩnh lại.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh không biết có nên di đỡ Chiêu NGuyệt hay không, dù sao hai câu này giống như là nhục mạ sư phụ vậy. Bọn hắn rất lo lắng sư phụ sẽ vì thế mà tức giận.
Nhưng mà…
Lục Châu lại lạnh nhạt nói: “Mang nàng ta vào Nam các.”
“Vâng!”
Minh Thế Nhân vội vàng đỡ Chiêu Nguyệt dậy.
Hoa sen trên trán Chiêu Nguyệt đúng là đã tiêu tan hoàn toàn. Đồng thời nguyên khí trên người cũng tự động vận hành.
Minh Thế Nhân vui mừng quá đỗi mà nói: “Sư phụ, Vu Thuật của sư muội hình như được giải rồi!”
Bên ngoài Diện Bích Động xôn xao lên.
Các nữ tu đều vô cùng kinh ngạc.
Hoa Vô Đạo cũng kinh ngạc nói: “Vu Thuật tà ác như thế mà Các chủ cũng giải được! Đúng là khiến cho ta mở rộng tầm mắt!”
Phan Trọng ôm một đống sách chạy từ xa tới.
Vừa chạy vừa hét lớn: “Tìm thấy, tìm thấy sách liên quan đến Vu Thuật rồi!”
“…”
“Đây…Là không sao cả rồi?” Phan Trọng ngơ người.
Mọi người đều trợn trắng mắt.
Chờ ngươi tới thì mặt trời cũng lặn luôn rồi.
Hai tên nữ tu đưa Chiêu Nguyệt đi về Nam các.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đứng hai bên của Lục Châu.
“Sư phụ, vừa nãy Chiêu Nguyệt sư muội bị khống chế sao?” Minh Thế Nhân sợ hãi hỏi.
“Thông qua Vu Thuật, điều khiển lòng người.”
Hoa Vô Đạo cũng chậm rãi đi tới chắp tay trước mặt Lục Châu.
Lục Châu lạnh nhạt nói : “Hoa trưởng lão có cao kiến gì sao?”
“Vu thuật trên người Chiêu Nguyệt đã giải, người này trong một khoảng thời gian nữa chắc hẳn sẽ không có động tĩnh gì. Khi Vu Thuật bị giải thì người thi thuật có mưu đồ khống chế người khác sẽ bị phản phệ.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Hoa trưởng lão, ngươi hiểu rõ người này không?”
Hoa Vô Đạo thở dài một tiếng rồi nói: “Chỉ nghe qua thôi.”
“Bản tọa muốn biết, ngươi thà lưu lại chỗ này cũng không muốn khai ra Nhị hoàng tử, thật sự chỉ là vì ổn định thiên hạ Đại Viêm sao?” Lục Châu nhìn thẳng vào Hoa Vô Đạo.
“Chuyện này…”
Sắc mặt của Hoa Vô Đạo biến đổi, lắc đầu nói: “Chuyện này sợ là cũng chỉ có Tông chủ và Nhị hoàng tử biết.”
Lục Châu nhìn hắn rồi nói: “Vân Tông và hoàng thất đúng là có một loại quan hệ mờ ám không dám cho người khác biết.”
“…” Mặt già của Hoa Vô Đạo đỏ lên.
Lục Châu lại nói với Tiểu Diên Nhi: “Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, nói thanh kiếm bản tọa cho hắn, hắn phải tự tới lấy.”
Giang Ái Kiếm?
Hoa Vô Đạo nghĩ, cái tên này có ấn tượng, đây là một cao thủ dùng kiếm, dù vậy đi nữa hắn cũng chỉ là hạng vớ vẩn trong giới tu hành, sao Ma Thiên Các lại coi trọng hắn như vậy?