Giang Ái Kiếm còn không quay người, đã nhìn thấy đám tu hành giả mặc áo choàng đen bị đánh bay.
Ngay cả cơ hội đối mặt cũng không có.
Sắc mặt của tu hành giả phe chính đạo lập tức biến hóa.
Mà bên Ma Sát Tông, từng người đều ngẩng đầu.
Năm người đi lên, đều là tu vi Thần Đình Cảnh, cũng là chủ lực lần này của Ma Sát tông.
Không thể nghĩ tới Không Huyền chỉ cần một chiêu đã đánh lui toàn bộ.
Chỉ có tam thủ tọa của Mat Sát tông Đoạn Hành, ngồi ngay ngắn ở phía trước, không biết có cảm xúc gì.
Hắn nhìn Không Huyền ở trong sân, trong mắt nổi lên ý muốn giết người.
“Không Huyền thực sự có tu vi như vậy sao? Nếu là phương trượng Không Viễn của trước đây, vậy còn là gì?” Tu hành giả của Tịnh Minh đạo nói ra.
Trong trí nhớ của Lục Châu, Đại Không tự đúng là không màng đến chuyện thế gian.
Nhiều sự kiện lớn của giới tu hành trong quá khứ, đều rất ít khi có thân ảnh của Đại Không Tự. Có tin đồn trụ trì của phật môn Đại Không tự là một thiên tài Thiền tông, si mê Thiền tông, từng truyền ngôn lập địa thành phật, nhưng chung quy tin đồn cũng chỉ là tin đồn…Năm đó, Chiêu Nguyệt gặp phải Không Minh của Đại Không tự, hai người nổi lên tranh chấp, Không Minh chết trong tay Chiêu Nguyệt. Nếu thật là trở thành tu hành giả Huyền Tiên thánh cảnh, sao lại có thể bỏ qua cho Chiêu Nguyệt được.
Hiện tại Đại Không tự nhúng tay vào thịnh điển, hiển nhiên đã xem Ma Thiên các như địch nhân.
Tam thủ tọa Ma Sát Tông Đoạn Hành nhìn lướt xuống đám thuộc hạ, chỉ nhàn nhạt nói: “Không Huyền… Người ngoài sáng không nói chuyện trong tối. Các vị trưởng lão của Tịnh Minh đạo và Chính Nhất đạo là do ngươi điều đi đúng không?”
Không Huyền lắc đầu: “Đại Không tự làm việc quang minh lỗi lạc, không cần dùng thủ đoạn này.”
“Quang minh lỗi lạc? Côn tăng bên ngoài Thánh Đàn không phải là do bọn ngươi mai phục trước sao?” Đoạn Hành mỉm cười nói.
“Xem ra Đoạn thí chủ có sự hiểu lầm sâu sắc đối với Đại Không tự. Nếu Đoạn thí chủ muốn ngăn cản, lão nạp chỉ có thể theo đến cùng.”
Hai bên dương cung bạt kiếm.
Cùng lúc đó.
Giang Ái Kiếm thấp giọng cười nói: “Lão tiên sinh, ta nói rồi? Kiếm si Trần Văn Kiệt không có lập trường rõ ràng. Hắn giết không ít cao thủ của Tịnh Minh đạo cùng Chính Nhất đạo. Còn có dũng khí mà xông ra, hai bên chính tà hận không thể nghiền xương hắn thành tro đây.”
Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Lập trường của Trần Văn Kiệt không rõ ràng?”
“Lão tiên sinh, ngươi suy nghĩ đến chuyện bán thanh kiếm cho ta đi. Ngươi hỏi cái gì ta đều nói ra hết.” Giang Ái Kiếm đưa tay lên che miệng thấp giọng nói, “Ta còn biết vợ của Trương Nhất Sơn môn chủ Chính Nhất đạo đang gian díu với ai nữa.” Nói xong, hắn còn nháy mắt với Lục Châu, giống như dưới gầm trời này không có chuyện gì mà hắn không biết vậy.
Nội tâm Lục Châu im lặng, mặt xám lại không có động tĩnh gì.
Tên Trương Nhất Sơn này nhiều lần nhục mạ bản tọa, không lẽ chết xuống cõi u minh rồi còn phải đeo nón xanh.
[P/s: đeo nón xanh = bị phản bội]
Khụ khụ.
Lục Châu thu hồi lại những suy đoán linh tinh, tiếp tục quan sát biến hóa trên sân.
Đoạn Hành của Ma Sát tông chậm rãi đứng dậy, hai tay nhấc lên, thuộc hạ sau lưng tiến lên thêm mấy tên mặc áo choàng đen.
Bộ dáng Đoạn Hành ở trước mặt của mọi người, là một tên thanh niên với gương mặt dài, mỏ nhọn, ánh mắt lạnh lùng.
“Con lừa trọc kia, muốn mang Chiêu Nguyệt đi. Bản tọa không đồng ý.”
Nói xong
Thân ảnh của Đoạn Hành biến mất tại chỗ.
Một giây sau, xuất hiện ngay trước Không Huyền.
“Nguyên Thần Kiếp Cảnh!”
Chỉ cần liếc mắt một cái, đã có thể phân biệt được đây là một cao thủ.
Sắc mặt của mọi người biến đổi lớn.
Không thể nghĩ đến ở cái Thánh Đàn nho nhỏ này cũng có thể gặp được cao thủ Nguyên Thần kiếp cảnh.
Nghĩ đến Tả Tâm Thiền đã chết đi của Ma Sát tông, bọn hắn cực kỳ để ý đến Chiêu Nguyệt. khó trách Đoạn Hành không chịu đáp ứng! Tả Tâm Thiền có thể là tu hành giả duy nhất tu Ma thiền mà đạt đến được cảnh giới cao thủ tứ diệp kim liên Nguyên Thần kiếp cảnh, vậy mà lại chết ở Ma Thiên Các, bọn hắn sao mà không tức giận cơ chứ?”
“La Hán Kim Thân!”
Không Huyền lại lần nữa mở ra kim thân.
Cà sa theo cương khí lay động.
Sau một khắc.
Thân ảnh của Đoạn Hành hóa thành mười đạo, trăm đạo, nghìn đạo, tiến công quay xung quanh Không Huyền.
Mọi người nhìn thấy đều choáng váng.
Công pháp này là gì vậy.
Chưa từng thấy nó bao giờ?
Ngay cả đám thuộc hạ của Ma Sát tông cũng lắc đầu thán phục, chưa bao giờ thấy dạng công pháp hoa mắt này.
Mặc kệ là chính đạo hay ma đạo, đều rất ít khi tu luyện công pháp thiên về tốc độ.
Những tàn ảnh này, có tốc độ nhanh đến mức một chút dư ảnh cũng không có.
“Đạo gia công pháp, Đạo Ẩn.” Lục Châu vuốt râu nói.
Giang Ái Kiếm hơi kinh ngạc: “Lão tiên sinh nhận ra nó?”
“Công pháp này có nguồn gốc từ Đạo môn, truyền đến Phù Dư sau này, đã thất truyền từ lâu.” Lục Châu nói ra.
“Phù Dư? Dị tộc?” Giang Ái Kiếm trừng hai mắt, nhìn về phía tam thủ tọa của Ma Sát tông, cùng với những cái bóng hoa mắt của hắn ở giữa sân.
Thiên hạ Đại Viêm này, làm gì có nơi nào mà dị tộc có thể sống yên ổn chứ?
Ngay thời điểm Vạn Thiên Ảnh Tử đánh vào người La Hán Kim Thân.
Không Huyền cũng cảm thấy áp lực rất lớn, nhíu mày.
“Không hổ là tam thủ tọa Ma Sát tông…Lão nạp đúng là đã xem nhẹ tu vi Nguyên Thần kiếp cảnh.”
Phanh phanh phanh!
Quyền ảnh mang theo cương phong đánh lên trên kim thân.
Trên toàn bộ quảng trường đều là cương khí tung hoành và giao thoa.
Đứng gần đó, không thể không lui lại mấy bước, đề phòng ngộ thương.
“Đã như vậy, lão nạp sẽ không khách khí nữa.”
Không Huyền thủ thế rồi hành động.
Nguyên Khí vờn quanh, hai tay chồng lên nhau.
“Minh Tâm Kiến Tính.”
Nội tâm là một mảng trống rỗng, vững như bàn thạch!
Kết Định Ấn Thiền tông!
Hàng trăm hàng ngàn cái bóng đều bị Kết Định Ấn xua tan!
Thân hình Đoạn Hành dừng lại, giống như là bị định trụ vậy.
Chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi.
Thủ thế của không Huyền lại lần nữa biến hóa.
Kết Định Ấn tiêu thất.
Đánh một thủ ấn hướng về phía Đoạn Hành!
Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn?
Ông!
Đoạn Hành nhíu mày, vừa nhấc lên hai tay, Tứ Diệp Kim Liên Pháp Thân!
Đem một chiêu siêu cường này cản trở về.
Giống như một chiếc vòng kim cang đánh lên một bức tường kiên cố và bị dội lại.
Tới đây, tu hành giả đều tranh thủ thời gian tránh đi!
Thủ ấn đánh vào trên cửa hiên của Thánh Đàn.
Bốn mươi tám cánh cửa đều chấn động kịch liệt.
Dư chấn của cương phong, cùng một dạng với cương phong, cửa hiên lốp bốp mở ra toàn bộ.
Cánh cửa chính ở giữa cũng chính là điểm thần thánh nhất của Thánh Đàn, cao nhất, lớn nhất xoảng một tiếng, Chiêu Nguyệt xuất hiện.
“Thánh nữ!”
Toàn bộ tu hành giả của hai bên chính và tà đều nhìn sang.
Ở giữa cửa chính là một sân khấu nhỏ, trên sân khấu, Chiêu Nguyệt bị cột vào một cây cột!
Trong mắt là sự tức giận, lại không hề giãy dụa.
Mị tâm của nàng bị vẽ một đóa kim liên… Kim liên đỏ rực.
“Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt!”
Đám người phát ra tiếng kinh hô.
Lục Châu nâng ánh mắt lên, nhìn thấy Chiêu Nguyệt.
Trên người Chiêu Nguyệt không hề giao động bất cứ khí tức gì, không ngoài dự đoán, tu vi của nàng đã bị người khác phong bế.
Không Huyền duy trì La Hán Kim Thân, ngạo nghễ nói: “Thí chủ cần gì làm khó lão nạp!”
“Hòa thượng thối! Nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, ta khuyên ngươi nên mang đám con lừa trọc này trốn mau đi.” Đoạn Hành lạnh lùng nói.
Dưới sự gia trì của Tứ Diệp Kim Liên Pháp Thân.
Khí thế của hắn cũng mạnh hơn trước rất nhiều.
Không Huyền nâng hai tay lên, chắp ở trước ngực: “Đoạn thí chủ đã muốn cản trở, vậy lão nạp sẽ không khách khí.”
Oanh!
La Hán Kim Thân tản ra.
Một tay đặt ở chỗ cằm và ngồi xuống.
La Hán Kim Thân giống như đang khuếch tán bốn phía.
Ầm.
Hết thảy tăng nhân trong thánh đàn ném trường côn trong tay xuống, toàn bộ chắp tay trước ngực, thả trước người.
Trên bầu trời, tăng nhân xung quanh phi liễn cũng thay đổi trận hình.
Thanh âm niệm kinh ầm ầm vang lên, vang vọng cả thánh đàn!
Sắc mặt Lục Châu tuy lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại khẽ giật mình.
“Phạm Âm Nhập Mộng?”
Cái này xem như xong.
Ngưng Thức trung kỳ sao mà cản được?