Minh Thế Nhân nghe Phan Trọng nói xong thì giật nảy mình, liếc mắt nói: “Phan Trọng, ngươi đừng nói lung tung.”
Lục Châu đưa tay.
Ngăn lại Minh Thế Nhân, ra hiệu cho Phan Trọng nói tiếp: “Ta không có nói lung tung. Năm đó khi ta còn học nghề ở Tịnh Minh Đạo, từng nhìn thấy tài liệu liên quan đến Vu Thuật ở Tàng Thư Các. Vu Thuật cũng chia ra Bạch Vu Thuật và Hắc Vu Thuật, nếu như người sử dụng có tâm địa hiểm ác, thì sẽ đi vào con đường lạc lối. Khi còn trẻ ta khá ngông cuồng, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, muốn đề thăng tu vi một cách mau chóng. Nên đã tìm kiếm tư liệu của Vu Thuật, đáng tiếc đối với chuyện này Tịnh Minh Đạo từ trên xuống dưới đều giữ kín như bưng. Cũng không có tiền bối nào từng học Vu Thuật muốn dạy ta…”
“Cho nên ngươi lựa chọn Tam Âm Thức?” Chu Kỷ Phong ở bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Trưởng lão của Tịnh Minh Đạo chỉ nói cho ta biết Tam Âm Thức rất hợp để ta tu luyện, nhưng lại không nói là phải phối hợp với Lục Dương Công! Âm dương hòa hợp, đến khi ta gặp Cơ lão tiền bối mới biết được!” Phan Trọng nói.
“Sau đó thì sao?”
Phan Trọng tiết tục: “Nói đến vu thuật, cấm chế cùng các loại ấn ký tu hành, nó sẽ từ từ theo kinh mạch của tu hành giả, không ngừng ăn mòn, phủ kín kinh mạch. Thuật phong bế tu vi của Tịnh Minh Đạo cũng tham khảo phương thức của Vu Thuật.”
Mọi người đều gật đầu.
“Cho nên…Vu Thuật phải được giải sớm, sẽ càng có lợi cho Tứ tiên sinh. Giống như Ngũ tiên sinh đã bị phong bế triệt để, hẳn là do người thi triển thuật pháp ở gần đó, lập tức có hiệu lực, mặc kệ là giải trừ lúc nào đều có hiệu lực như thế.” Phan Trọng nói.
Chu Kỷ Phong lại nói: “Ngươi hiểu rõ Vu Thuật như vậy, vậy có biết phương pháp hóa giải gì không?”
Phan Trọng gật đầu: “Ta nhớ được có một quyển sách từng nói, phương pháp hóa giải thứ nhất cũng là phương pháp đáng tin nhất, chính là người thi triển thuật tự mình hóa giải; Loại thứ hai là tu thiền vào phật hoặc là tu đạo nhập tịnh, thời điểm tu vi vượt xa người thi thuật là có thể mở được, nhưng mà loại phương pháp này cơ bản là không làm được, tu vi bị phong bế rồi thì tu hành tiếp kiểu gì?”
“Nói như ngươi thì Tứ tiên sinh bị mắc vu thuật là không có cách nào cứu được rồi?”
Phan Trọng lắc đấu nhìn về phía Lục Châu rồi chắp tay nói: “Sợ là chỉ có mình Các chủ có thể giải được.”
Các chủ...?
Tiểu Diên Nhi và Chu Kỷ Phong nhìn về phía Lục Châu.
“Loại phương pháp thứ ba là cưỡng bức tách Vu Thuật ra bởi một người có tu vi vượt trội hơn nhiều so với người thi triển. Vu Thuật và nguyên khí tranh đấu sẽ có thể khiến kinh mạch đứt đoạn, cơ thể nổ tung mà chết, cho nên chỉ có các chủ mới làm được.” Phan Trọng nói.
Nói cũng có đạo lý.
Lục Châu không nói nên lời.
Bên ngoài nhìn thì vững như đá, trong lòng lại nghĩ, làm sao bây giờ?
Mọi người đều đang nhìn kìa!
Minh Thế Nhân nghe xong thì dập đầu van xin: “Cầu xin sư phụ giải cấm chế cho đồ nhi.”
Lục Châu một bên vuốt râu một bên nghĩ xem nên giải quyết thế nào.
Nếu như Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang đã có cạm bẫy, vậy thì những người khác ở Ma Thiên Các không thể đi được. Dù sao ngay cả Minh Thế Nhân cũng trúng chiêu, những người khác càng không có khả năng điều tra rõ ràng.
Chuyện của Ngư Long thôn, chỉ có thể tự mình điều tra.
Đến nỗi làm sao giải được cấm chế của Vu Thuật, Lục Châu chính xác là hoàn toàn không có biện pháp tốt, cũng không thể nói cho bọn hắn là hắn chỉ có tu vi Phạn Hải Cảnh.
Đoan Mộc Sinh nghe vậy chạy đến, hiểu rõ tình huống xong thì vội vàng thỉnh cầu: “Sư phụ, sư đệ mặc dù thường xuyên phạm sai lầm, nhưng gần đâu biểu hiện cũng không tệ, cầu xin sư phụ ra tay.”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng cầu xin theo.
Nếu là trước kia, Cơ Thiên Đạo đã nổi trận lôi đình, một chân đá văng.
Nhưng mà…Biểu hiện của Minh Thế Nhân trong thời gian này đúng là không tệ.
Độ trung thành mặc dù không ổn định như Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi, nhưng làm việc cũng gọn gàng sạch sẽ, về sau cứ dạy từ từ là được.
Nghĩ một lát xong, Lục Châu phất tay áo nói: “Đi theo vi sư.”
Minh Thế Nhân nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng bò lên, ngoan ngoãn như một đứa trẻ đi sau lưng Lục Châu.
Những người khác thở dài một hơi.
Nhìn Minh Thế Nhân theo Lục Châu đi vào trong mật thất.
“Có sư phụ ra tay thì Vu Thuật cũng chỉ là chuyện nhỏ.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
Chu Kỷ Phong cũng gật đầu: “Ừm, tu vi của lão Các chủ thâm hậu, đương nhiên sẽ không đem cái vu thuật cỏn con này để vào mắt.”
Phan Trọng cũng hoàn toàn đồng ý, chỉ là không nói câu nào.
Đoan Mộc Sinh liếc nhìn hai người họ rồi nói: “Nếu như lão Tứ đã trúng Vu Thuật, vậy thì hai người các ngươi đi.”
“Ý của Tam tiên sinh là gì?” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong ngơ người.
Hô!
Bá Vương Thương quét ngang trước mặt, Đoan Mộc Sinh hưng phấn nói: “Đi luyện tập với ta một chút…”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong: ". . .Phen này ăn hành no rồi..."
[ Trong mật thất ]
Đầy là lần đầu tiên Minh Thế Nhân tiến vào.
Trước đó, không chỉ có Minh Thế Nhân, những đồ đệ khác cũng như vậy, ngay cả tư cách đến gần cũng không có.
Lúc đó mọi người đều cảm thấy đồ tốt của lão sư phụ này có phải là đều đặt trong mật thất không?
Thay vào đó mật thất kín không có kẽ hở, bình thường sư phụ ở trong mật thất tu luyện càng không có khả năng nhìn thấy bên trong.
Minh Thế Nhân vừa tiến vào đã cảm thấy hơi kích động, nhìn xung quanh xem… Trên bàn bày ra các loại bí tịch, còn có một giá gỗ chứa đầy vũ khí, đao thương côn bổng, thậm chí xó xỉnh cũng chất đầy các loại vũ khí.
Trong lòng càng tán thưởng không thôi.
Sư phụ lão già này tung hoành cả ngàn năm, đúng là sưu tập được không ít đồ tốt.
“Ngồi xuống.”
Lục Châu chỉ lên mặt đất.
Minh Thế Nhân đã tỉnh táo lại, vội vàng xếp bằng ngồi xuống, không dám nhìn quanh khắp nơi.
Lục Châu vuốt râu tiến đến phía sau hắn.
Phạn Hải bát mạch tu vi, còn không phải chân chính Phạn Hải bát mạch đỉnh phong, pháp thân chỉ có Tứ Tượng Tung Hoành.
Kiểm tra thân thể một chút chắc cũng không có vấn đề gì.
Muốn giải được Vu Thuật, khả năng dường như là rất nhỏ.
Lục Châu chú ý tới đồ đệ của hắn đang ra rất nhiều mồ hôi, hẳn là lực lượng của Vu Thuật lại đang tác quái.
Dựa theo tình huống này thì vu thuật có lẽ đã phong bế tám phần tu vi của hắn.
Lục Châu nâng lên cánh tay già nua, hướng về sau lưng của hắn mà đẩy một cái!
Nguyên khí từ lòng bàn tay đi vào trong kinh mạch của hắn.
Trong lòng Minh Thế Nhân cảm thấy kinh hãi…
Tu vi của lão sư phụ đúng là quá cao thâm, có thể đem nguyên khí của Nguyên Thần Kiếp Cảnh áp đến trạng thái ôn hòa như vậy.
Càng ôn hòa càng ít tổn thương đến kinh mạch.
Lục Châu khống chế nguyên khí đi kiểm tra kinh mạch.
Vỗ nhẹ vài cái.
Phốc, phốc phốc.
Nguyên khí tăng lớn hơn một chút.
Minh Thế Nhân dù sao cũng là tu hành giả đã mở Phạn Hải bát mạch, một chút nguyên khí như vậy đi qua kinh mạch của hắn cũng không thể phá hư được.
Nhưng mà…
Ngay khi Lục Châu tiếp xúc với cấm chế của Vu Thuật, một sức mạnh phản kháng đánh tới.
Minh Thế Nhân nhướng mày.
Ngay lập tức chảy đầy mồ hôi.
Lực lượng nguyên khí của Lục Châu cảm giác được cấm chế… Trong lòng bừng tỉnh, đây chính là lực lượng của Vu Thuật.
Hắn thử tránh đi cấm chế, kiểm tra các mạch khác.
Nhưng khi nguyên khí đi qua đường vòng lực lượng của Vu Thuật kia lại như có ý thức, đột nhiên phản công!
“Sao lại như vậy được!” Lục Châu thu tay về.
Lực lượng của Vu Thuật kia đồng dạng với cương khí, bắn ngược từ sau lưng Minh Thế Nhân.
Lục Châu theo bản năng vung tay áo!
Loại trạng thái như lĩnh hội Thiên Thư không ngờ lại xuất hiện!
Từ đan điền khí hải, đến não hải, phủ kín toàn thân.
Ánh sáng nhàn nhạt màu lam đem lực lượng của Vu Thuật cản phá…
Mà vẫn không ngừng lại, thuận thế đi vào sau lưng Minh Thế Nhân.
Ầm!
Minh Thế Nhân bị một chưởng này, đánh bay về phía trước!
Đồng thời, Minh Thế Nhân cảm giác được, lực lượng quỷ dị của Vu Thuật kia, đã bị đánh tan!