"Đứng lên đi." Lục Châu ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên. Cho dù hắn có năng lực nhìn ban đêm, phạm vi có thể nhìn thấy vẫn có hạn. Chẳng thấy gì cả. Hắn luôn cảm thấy phía trên Thiên Khải Chi Trụ có chút quái dị, lại nói không nên lời. ''Nơi đây không nên ở lâu.'' Lục Châu đi ra ngoài. Mọi người nhao nhao xoay người. Chỉ có một mình Triệu Dục ngơ ngác nhìn mầm non của hạt giống Thái Hư, không nỡ rời đi. Minh Thế Nhân thấy thế quay đầu lại, nói: "Ngươi không phải là muốn trộm nó đấy chứ?'' Triệu Dục
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.