Lục Châu không trả lời vấn đề của Tiểu Diên Nhi, mà là phất tay, một mình đi vào phòng.
Những người khác không dám tiến vào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Bốn năm nữ tu của Diễn Nguyệt Cung quỳ gối ở cửa ra vào, mặt đầy lo lắng.
Đoan Mộc Sinh, Phan Trọng cùng Chu Kỷ Phong nghe vậy cũng chạy đến. Đoan Mộc Sinh kéo xiềng xích, không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn chút nào, có vẻ như vết thương đã khôi phục gần hết.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Không lạc quan lắm.”
Đoan Mộc Sinh cau mày hỏi: “Lão tứ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mọi người đều nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân thở dài: “Ta chỉ biết, lục sư muội là do sự phụ mang về từ Ngư Long thôn phía nam Độ Thiên Giang của Đại Viêm, từ nhỏ đã sống trên núi.”
Liên quan đến chuyện của sư phụ, Minh Thế Nhân cũng không dám nói quá nhiều, lỡ mà đắc tội sư phụ, hắn cũng không lường được hậu quả.
Lúc này Phan Trọng lại xen vào nói: “Phía nam Độ Thiên Giang… Chỗ đó là địa bàn của tam tông Vân Thiên La.”
Nói đến chuyện của tam tông Vân Thiên La, vẻ mặt của mọi người có chút không được tự nhiên.
Tiểu Diên Nhi lại không cố kỵ nhiều thứ như vậy, nàng không hiểu mà lẩm bẩm hỏi: “Tứ sư huynh, sư tỷ… muội nghe xong vẫn không hiểu…”
Minh Thế Nhân nói khẽ: “Thiên hạ này đều là đất của vua, đời trước ở Độ Thiên Giang từng có dị tộc sống, thường xuyên xảy ra xung đột với tu hành giả. Thời điểm sư phụ mang Thiên Tâm sư muội về, không lâu sau, Ngư Long thôn liền biến mất.”
Đoan Mộc Sinh nhíu mày: “Chẳng lẽ là vì hành vi của sư phụ… cho nên…”
Vừa nói xong lời này.
Trong phòng đã truyền ra một âm thanh trầm thấp__
“Nói xong chưa?”
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân bỗng thấy nặng nề trong lòng, xong đời rồi.
“Tự vả miệng nhau ba mươi cái, đi Diện Bích Động nghĩ lại ba ngày.” Thanh âm của Lục Châu không nhẹ không nặng.
Hai người khóc không ra nước mắt.
Minh Thế Nhân trợn trắng mắt nhìn Đoan Mộc Sinh.
Những người khác dĩ nhiên cũng không dám hát đệm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Hai người chỉ biết khóc ròng mà khom người hướng vào trong phòng: “Đồ nhi lãnh phạt.”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng từng rất kiêu ngạo và khoa trương, nay đến Kim Đình Sơn, đành phải điệu thấp, khiêm tốn mà làm người. Lỡ nhiều chuyện, là phải trả giá lớn.
Bên trong phòng.
Sau khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Diện Bích Động rét lạnh kia, cũng khôi phục được một chút xíu ý thức.
Tiếc là, từ khi tu vi bị phế, không còn khả năng tự chữa trị, có thể kiên trì đên bây giờ, đã rất khó.
Diệp Thiên Tâm mơ màng mở hai mắt ra.
Mọi thứ coi như sáng tỏ.
Khi nhìn thấy sư phụ đứng trước mặt mình, theo bản năng nàng lùi lại.
Lục Châu không nói gì, chín đồ đệ, ngoại trừ Tiểu Diên Nhi, ai cũng sợ hắn.
“Sư... sư phụ?” Diệp Thiên Tâm không dám tin sư phụ sẽ cho người mang nàng về phòng.
Lục Châu lại đạm mạc, lắc đầu nói: “Bản tọa không có loại đồ đệ như ngươi.”
Diệp Thiên Tâm nghe được câu này, là ngoài bản năng… Nàng thấy được mình nói sai, vội ngẩng đầu, cố chấp nói: “Rơi vào kết cục này, là do ta đáng chết.”
“Ngươi đúng là đáng chết.” Lục Châu nói.
“…” Diệp Thiên Tâm bị Lục Châu chặn họng nói không ra lời.
Nàng còn không dám dùng ngôn ngữ kịch liệt hơn để đáp trả.
Sợ liên lụy đến tỷ muội của Diễn Nguyệt Cung.
Trong phòng yên lặng một hồi.
Diệp Thiên Tâm nhớ tới những gì tứ sư huynh nói ở trong Diện Bích Động, xoắn xuýt một lát vẫn mở miệng hỏi: “Ngài có thể giết sạch toàn bộ Ngư Long thôn…. Sao lại không giết cả ta luôn cho rồi.”
Ngữ khí mang theo hàm ý châm chọc.
Nghe nói vậy, Lục Châu cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì trong ký ức của hắn, không có sự tình nào là giết sạch Ngư Long thôn cả.
Khi hắn thấy Diệp Thiên Tâm nói chuyện này…. Rõ ràng có cảm xúc bên trong, giá trị hận thù vốn dĩ là 40%, lại theo cảm xúc mà giao động.
Có thể thấy được, mấu chốt của thù hận nằm ở câu nói này.
Lục Châu không dám xác nhận là mình chưa từng làm.
Nhưng mà chỉ bằng phán đoán của hắn dựa vào ký ức trong não hải…. Cơ Thiên Đạo tuy là ma đầu cường đại nhất thế gian, làm rất nhiều chuyện khoa trương.
Đối xử với đồ đệ cũng là trách móc nặng nề tàn khốc, nhưng còn chưa đến nỗi tàn sát người vô tội, vấn đề kia… Mấu chốt nằm ở phần ký ức bị thiếu mất.
Vì sao lại thiếu?
Di chứng sau khi xuyên không?
Bây giờ cần mấy thứ này cũng vô dụng, Lục Châu chỉ có thể đi từng bước tìm ra đáp án.
Ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Diệp Thiên Tâm, hắn hỏi: “Ngươi tận mắt nhìn thấy không?”
Diệp Thiên Tâm sửng sốt một chút, biểu cảm có hơi mất tự nhiên, nhưng còn nói : “Chẳng khác gì tận mắt nhìn thấy cả.”
Lục Châu lại lắc đầu nói: “Dưới gầm trời này, hiểu bản tọa nhất chính là chín người các ngươi. Bản tọa làm việc gì còn cần phải hành động lén lút sao?”
Diệp Thiên Tâm á khẩu không trả lời được.
Vị ma đầu tổ sư gia mạnh nhất thế gian này, đứng đầu Hắc Bảng, còn phải giấu đi chuyện ác mình đã làm sao?
“Diệp Thiên Tâm.”
Lục Châu gọi tên của nàng ta một lần nữa, khiến cho trái tim của Diệp Thiên Tâm run lên : “Nếu ta điều tra ra ngươi cố ý hất nước bẩn lên người ta…”
Còn lại, hắn cũng không cần phải nói hết.
Ý tứ rất rõ ràng… Hiện tại Lục châu không phải Cơ Thiên Đạo trước đây. Mặc dù hắn không thể che lấp việc ác trước kia, không có nghĩa là hắn mặc kệ người khác đem toàn bộ nước bẩn đổ lên người hắn.
[Ting, dạy dỗ Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 100 điểm công đức]
Lục Châu phất tay áo ra khỏi phòng.
Hắn cũng không nói đến thân phận bạch nhânân của Diệp Thiên Tâm, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Diệp Thiên Tâm sửng sốt.
Lúc này nàng nghe thấy thanh âm cầu xin của tỷ muội Diễn Nguyệt Cung.
Đáng tiếc, Lục Châu đã trở lại Ma Thiên Các.
Tiểu Diên Nhi nơm nớp lo sợ mà đi trên đường, cũng không dám nói thêm điều gì.
Mãi cho đến khi đi vào trong Ma Thiên Các, Tiểu Diên Nhi mang nước trà đến, rót trà lấy lòng sư phụ.
“Sư phụ, người đừng nóng giận… Nếu không được nữa, đồ nhi thay người giết tên phản đồ kia.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu không hề tức giận.
Tương phản, tâm tình vô cùng bình tĩnh, còn rõ ràng một số chuyện.
Tối thiểu cũng hiểu rõ một số tin tức cơ bản.
“Diên Nhi, gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.’
Tiểu Diên Nhi gật đầu nói: “Đồ nhi đi chuẩn bị giấy bút ngay.”
“Để hắn hỗ trợ điều tra sự tình của Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang, nhanh chóng điều tra rồi gửi thư về.”
Xong mệnh lệnh.
Lục Châu đứng dậy đi vào mật thất.
Lúc đầu tính đọc Thiên Thư tiếp… Nhưng nhớ tới tràng cảnh lúc mở Phạn Hải Cảnh bát mạch, có hơi xoắn xuýt.
Lục Châu không nghĩ tới, tu vi của hắn lại bị pháp thân trói buộc… Trước đó còn tưởng trực tiếp mua được pháp thân là chuyện tốt, rất nhiều tu hành giả, cả đời cuối cùng vướng ở bình cảnh không cách nào đột phá. Hiện tại thì hay rồi, điểm công đức không đủ xài.
“210 điểm.”
Bằng này điểm công đức thì làm được gì chứ?
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Lồng Giam Trói Buộc*3]
[Lồng Giam Trói Buộc, khi sử dụng có thể giam cầm mục tiêu, xác xuất 30%]
Hai mắt Lục Châu tỏa sáng.
Hệ thống lương tâm phát thiện, mặt già của hắn lại đỏ lên.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Quả nhiên.
Loại cảm giác không tốt kia, lại tới.
Rút thưởng liên tục ba lần, đều là cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm công đức cũng chỉ còn lại 10 điểm, điểm may mắn tính gộp lại là 3 điểm.
Như vậy cũng tốt, không cần rút tiếp nữa.
Lục Châu đem lực chú ý dồn vào Lồng Giam Trói Buộc.
“Xác xuất 30 %, hình như hơi thấp thì phải…”
Đệ nhất ma đầu thế gian, ra tay không được thì mất mặt cỡ nào?