Trong phòng. Lục Châu chậm rãi mở mắt. Hắn hơi liếc mắt, nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chói mắt. Phảng phất như đã qua mấy đời. Giống như lúc trước đang ở trong Lương Đình, ngắm mặt trời lặn. Rõ ràng ngủ một thời gian rất ngắn, lại giống như đã qua rất lâu vậy. Hai bàn tay dang ra. Trạng thái sau khi nghịch chuyển tuổi thọ, khiến tinh thần và cảm nhận của hắn rất tốt. Lục Châu nghe ra được, người quỳ bên ngoài chính là Vu Chính Hải... Thanh âm, giọng điệu, cùng với cảm quan nói cho hắn biết, Vu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.