Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma Sát Tông nghĩ gì, Lục Châu căn bản cũng không thèm để ý.

Cũng chẳng cần phải để ý.

Dựa vào tình huống lúc đó mà xem… trong nội bộ Ma Thiên Các, không ai cản nổi Tả Tâm Thiền.

Tả Tâm Thiền dùng nữ tu Diễn Nguyệt Cung làm cái cớ, diểu võ dương oai cũng thôi đi, còn dám có dũng khí khiêu chiến ma đầu tổ sư gia, lá gan không nhỏ.

Không làm, thì sẽ không phải chết.

Lục Châu lựa chọn ra tay, là chuyện sớm muộn gì cũng phải làm.

Đến nỗi liên lụy đến những thế lực phía sau nào, có âm quỷ kế gì… không không nghĩ, cũng không rảnh để nghĩ, càng không cần nghĩ.

Ma Thiên Các.

Lục Châu nhìn thoáng lên giao diện của hệ thống điểm công đức là 2690 điểm.

Huyền bất cứu phi, khắc bất cải mệnh!

Hắn đã đem Thẻ Nghịch Chuyển rút được lần trước dùng hết, thoải mái tăng thêm 300 ngày thọ mệnh, liền kiềm chế ý nghĩ muốn rút thưởng.

Tu vi mới là căn bản.

Bù một thẻ “một kích chí mạng”, những điểm công đức còn lại nên tích lũy mà mua lấy pháp thân.

Đến nỗi thu hoạch điểm công đức…

Nhiệm vụ này đúng thật là đau đầu.

Mấy cái này thì đồ đệ mới là chủ lực hoàn thành nhiệm vụ.

Lục Châu nhớ tới lục đồ đệ: “Diệp Thiên Tâm…”

Giá trị hận thù của độ đệ này đối với hắn là cao nhất.

Nếu Cơ Thiên Đạo mà còn sống, đối với loại nghiệt đồ này, tám chín phần mười là muốn thanh lý môn hộ.

Hắn không lựa chọn làm như thế.

“Vậy cuối cùng vấn đề là ở chỗ nào?” Lục Châu lâm vào suy nghĩ.

Còn thiếu một phần ký ức kia.

Lục Châu nhíu mày.

Mới đầu hắn còn cho rằng đó là hậu quả của việc không thích ứng được môi trường, lúc mới xuyên không tới đây. Nhưng trong thời gian này, hắn đã hoàn toàn kiểm soát được cơ thể này rồi.

Vậy phần ký ức bị thiếu thốn kia… vì sao lại không nhớ ra chứ?

Nghĩ cả nửa ngày cũng không ra, Lục Châu ngược lại lại thấy đầu óc hơi choáng váng, dứt khoát từ bỏ hồi ức.

“Thôi, nếu nghĩ không ra, vậy thì đây chính là số phận của nàng ta…”

Lục Châu vứt bỏ tạp niệm trong đầu, tiến vào trạng thái tìm hiểu thiên thư.

...

Diện Bích Động.

Minh Thế Nhân đi qua đi lại trong động, nhìn sắc mặt dần trắng đi của Diệp Thiên Tâm, không khỏi lắc đầu thở dài.

“Ta đã sớm nói rồi, Diễn Nguyệt Cung thể nào cũng gặp kiếp nạn này. Nếu không phải do sư phụ… những thuộc hạ này của ngươi, sợ là đều phải chết hết.” Minh Thế Nhân nói ra.

Diệp Thiên Tâm tựa vào vách đá lạnh như băng, không phục mà nói: “Một đám chuột nhắt lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Nếu bản cung còn ở đó, lý nào đến lượt Tả Tâm Thiền diễu võ dương oai.”

“Nói cho cùng Diễn Nguyệt cung của ngươi và Ma Sát cung không có liên quan, coi như Tả Tâm Thiền không phải đối thủ của ngươi, vậy tam tông Vân Thiên La thì sao?” Minh Thế Nhân nhíu mày hỏi.

Diệp Thiên Tâm á khẩu không trả lời được.

Đại Viêm nam bộ tam tông, cao thủ đông đảo, chính xác là không phải một môn phái bình thường có khả năng so bì.

“Thiên Tâm… sư huynh chỉ có thể giúp ngươi đến vậy thôi.”

Minh Thế Nhân thở dài, “Ta còn cho là lão sư phụ sẽ kiêng kị Ma Sát Tông, đưa hết người của Diễn Nguyệt Cung cho đối phương, giúp chúng hoàn thành ước vọng. Không thể nghĩ tới…” hắn ha ha cười hai tiếng, “Sư phụ chỉ dùng một chiêu, liền đánh Tả Tâm Thiền hóa thành cát bụi.”

“Một…chiêu?”

“Không sai, một chiêu này, còn là thủ ấn Đại Vô Quy Ấn của Thiền tông.” Minh Thế Nhân tự hào nói.

“Hắn không sợ đắc tội Ma Sát Tông sao? Phía sau Ma Sát Tông… cũng không đơn giản chỉ là một đám ma đạo tu hành như vậy.” Diệp Thiên Tâm thắc mắc hỏi lại.

Minh Thế Nhân xem thường nói:

“Ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này, Thiên Tâm sư muội… ngươi còn quá trẻ người non dạ.”

“Có ý gì đây?”

 “Hết thảy mọi chuyện này, đều nằm trong tầm tay của lão già đó rồi…”Minh Thế Nhân gật đầu nói.

Yên lặng một lát.

Diệp Thiên Tâm mới mở miệng nói tiếp: “Cho dù có nói thế nào, thì ân tình này của sư huynh, muội xin ghi nhớ.”

Vừa nói xong lời này.

Diệp Thiên Tâm kịch liệt ho khan.

Minh Thế Nhân nhíu mày, hơi cúi người xuống, trong tay vung ra một luồng nguyên khí.

Phanh phanh, điểm lên trên huyệt đạo của nàng.

Nàng mới giảm bớt ho khan một chút.

Sắc mặt lại càng trắng đến thê thảm.

“A? Tóc của ngươi…”

Minh Thế Nhân chú ý thấy tóc của nàng đã có vài sợi biến trắng.

“Không cần phải để ý đến ta… tu vi của ta đã bị phế, khí hải đan điền bên trong đã không thể bổ sung thêm năng lượng nguyên khí, suy yếu là chuyện sơm hay muộn thôi…” Diệp Thiên Tâm không thèm quan tâm nói.

“Nghe ta khuyên một câu, thành tâm cầu xin lão sư phụ đi, biết đâu ông ấy nhớ đến tình thầy trò, cứu ngươi một mạng!” Minh Thế Nhân khuyên nhủ.

Nghe được Minh Thế Nhân nói câu này.

Diệp Thiên Tâm lắc đầu.

Nàng chịu đựng đau đớn cơ thể mang lại, ngẩng đầu nhìn thẳng Minh Thế Nhân: “Sư huynh, ngươi đã bao giờ nghĩ đến, đại sư huynh cùng nhị sư huynh vì sao lại rời đi không?”

Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Không biết… ta cũng không muốn biết.”

Thấy Diệp Thiên Tâm còn muốn nói gì đó.

Minh Thế Nhân xua tay: “Ngươi cứ ở trong diện bích động mà tỉnh táo lại đi, khi nào nghĩ rõ rồi, ta sẽ cầu xin sư phụ thả ngươi ra.”

Nói xong cũng không cho Diệp Thiên Tâm cơ hội mở miệng, lắc người, biến mất khỏi diện bích động.

Rời khỏi diện bích động.

Minh Thế Nhân hít sâu một hơi.

Lẩm bẩm một câu: “Ta cũng không phải bọn ngươi… ta vẫn rất tôn sư trọng đạo.”

Xong rồi hắn chắp tay đi về phía sau núi.

Từ diện bích động trở về Ma Thiên Các, cần phải đi qua sau núi.

Sau núi thanh tịnh, trống trải, là nơi tu luyện tốt.

Minh Thế Nhân nhìn thấy Phan Trọng cùng Chu Kỷ Phong đang luyện công… vốn định chỉ điểm một ít, nhưng nhớ tới đủ loại chuyện trước đây, cho nên xem như không thấy gì, xua tay quay người.

"Tứ tiên sinh, xin dừng bước."

Phan Trọng lại chủ động gọi lại Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì?"

Phan Trọng khom người nói: "Ta có một chuyện muốn nhờ, không biết tứ tiên sinh có giúp ta hay không."

"Không thể giúp.”

Quay người liền đi.

Phan Trọng: ". . ."

Tuyệt tình như vậy sao?

Nếu là bình thường Phan Trọng làm gì có lá gan ngăn cản Minh Thế Nhân, có thể là hắn đang có chuyện gì quan trọng. đành phải mày dày gan bạo ngăn lại: “Tứ tiên sinh xin nghe ta giải thích… thân thể của ta thể hàn, gần nhất lại đến giai đoạn gian nan thống khổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là chống đỡ không nổi ba tháng. Lão các chủ từng hứa hẹn với ta chỉ cho ta Lục Dương Công, mong Tứ tiên sinh…giúp ta.” Nói đến nửa câu sau càng nói càng vô lực.

“Chỉ là cái chuyện cỏn con này?” Minh Thế Nhân lườm hắn một cái.

“Đúng vậy.”

“Sư phụ đã hứa hẹn với ngươi chắc chắn sẽ không quỵt ngươi. Ba tháng, còn dài mà… phải biết là có một số người không biết lúc nào sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời vào hôm sau.” Minh Thế Nhân cảm khái một câu, rồi bỏ đi.

“…”

Phan Trọng vẻ mặt chết lặng.

Chu Kỷ Phong thu hồi trường kiếm, lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, Tứ tiên sinh nhìn vẻ ngoài bình thản, nhưng lời nói sắc bén, vui buồn bất chợt. Ta đề nghị Phan huynh đi tìm Cửu tiên sinh. Cửu tiên sinh ngây thơ đơn thuần, bản tính thuần lương, còn là đồ đệ mà lão các chủ yêu thương nhất, nói hai ba câu tử tế, nàng nhất định sẽ giúp ngươi.”

“Có đạo lý.”

Phan Trọng nhẹ gật đầu.

Cùng lúc đó.

Sau khi Lục Châu mang thiên thư ra nhìn đến lần thứ ba, ngoại trừ việc xuất hiện nhiều thêm hai hang phù tự, thì không có gì biến hóa thêm nữa.

Lĩnh ngộ thiên thư vô cùng buồn tẻ và nhàm chán, Lục Châu chỉ đọc chốc lát, đã đóng lại Thiên Thư.

“Sư phụ.”

Bên ngoài truyền đến tiếng của Tiểu Diên Nhi.

“Vào đi.”

Tiểu Diên Nhi nhảy dựng từ bên ngoài chạy vào.

“Sư phụ… đồ nhi thăm dò được tin tức của Chiêu Nguyệt sư tỷ.” Tiểu Diên Nhi vui vẻ nói.

“Nói nghe chút đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK