Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân mặc dù không thích cái đại pháp co đầu rụt cổ này lắm, nhưng sư phụ đã lên tiếng, bọn họ tất nhiên không đám nói hai lời. Hơn nữa, Ma Thiên Các càng ngày càng suy thoái, nếu bổ sung thêm nhân lực, có thể sẽ khôi phục lại huy hoàng của ngày xưa.

Minh Thế Nhân quay đầu lại trộm nhìn sư phụ.

Không hề có đang vẻ như là sắp gặp đại nạn, ngược lại còn sống động, giàu sức sống hơn xưa.

Hoa Vô Đạo dãy dụa một hồi, cũng không cho ra được kết quả.

Lục Châu trầm giọng nói: “Hai chọn một mà thôi. Trong thiên hạ này ngươi là người đầu tiên có thể có đãi ngộ như vậy nếu đến Ma Thiên Các. Kiên nhẫn của bản tọa có hạn, mấy giây sau, bản tọa muốn có được đáp án.”

“Nếu không có đáp án thì sao?” Tim của Hoa Vô Đạo đập mạnh.

Không đợi Lục Châu nói chuyện.

Minh Thế Nhân đã nói đầu tiên: “Nếu vậy thì sẽ giống như Phạm Tu Văn, cầm tù trong Ma Thiên Các, cho đến khi ngươi nghĩ thông suốt thì thôi. Đương nhiên… Nếu ngươi đã nhìn thấu sinh tử rồi, thì không cần quan tâm đến những chuyện này.”

“…”

“Còn nữa, Ma Thiên Các của chúng ta không có thứ gì chứ chỗ ở thì rất nhiều. Ngoài gian nhà ra thì giữa sườn núi cũng có rất nhiều chỗ ở bỏ hoang, còn có Diện Bích Động lạnh như băng sau núi. Cũng đừng mong có thể chạy đi được, Kim Bình Chướng này, cho dù thập đại cao thủ có xuất hiện, cũng không phá nổi.” Minh Thế Nhân cười nói.

Nghe được những lời này, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng thấy bồn chồn.

Kế sách của Tứ tiên sinh, còn đáng sợ hơn cả giết người!

Hoa Vô Đạo là một người phóng khoáng, sao có thể tham sống sợ chết chứ, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Nhưng càng là người như vậy thì sẽ càng quan tâm đến mặt mũi.

“Đến lúc đó, ta sẽ thông báo cho tu hành giả trong thiên hạ là, Hoa Vô Đạo của Vân Tông không giữ lời hứa, chạy đến Ma Thiên Các đánh cược thua phải ở lại trả nợ!”

“…” Hoa  Vô Đạo càng im lặng.

Chuyện hắn đến Ma Thiên Các có rất nhiều người biết, nếu không phải như thế, hắn cũng không cần thiết phải từ bỏ chức vị trưởng lão của Vân Tông.

Bắt đấu là như thế, kết cục cũng là như thế.

Cũng không hối tiếc nữa.

Tiểu Diên nhi cười hì hì nói: “Ta bắt đầu đếm đây.”

Sợ Hoa Vô Đạo không nghe rõ nàng còn nhắc lại thêm lần nữa: “Ta bắt đầu… Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một. Đếm xong, Mau nói ra quyết định của ngươi đi!”

“…”

Đếm nhanh như vậy cơ à?

Hoa Vô Đạo còn chưa kịp suy nghĩ, đã đếm xong mười số.

Lục Châu và tất cả người ở Ma Thiên Các đều tập trung sự chú ý lên người Hoa Vô Đạo.

Yên lặng một lát.

Hoa Vô Đạo lắc đầu thở dài ra một hơi rồi nói: “Thôi!”

“Sư phụ, không thể…” Đồ đệ của hắn vội vàng quỳ xuống.

Nhìn thấy đồ đệ như vậy hắn cũng không răn dạy như trước nữa mà là nói: “Ngươi quay về Vân Tông đi.”

“A?”

“Từ nay về sau ngươi không phải là đồ đệ của ta nữa. Trưởng lão của Vân Tông rất nhiều, sẽ có người dạy dỗ ngươi. Sau khi trở về thì nói với bọn hắn Hoa Vô Đạo chết rồi.”

“Sư phụ!”

“Đi!”

Nam tử trung niên kia còn định nói thêm gì nữa.

Hoa Vô Đạo lại nhấc chên lên đá văng hắn ra, trách cứ: “Ta nói ngươi đi đi!”

Tiếng quát lớn này mang theo sóng âm đẩy lùi nam tử trung niên kia.

Rơi vào đường cùng, nam tử trung niên đứng lên, hướng về phía Hoa Vô Đạo cung kính bái một bái.

Minh Thế Nhân cười nói: “Để ta đưa  ngươi xuống núi… Thật ra nếu ngươi muốn ở lại, ta nghĩ sư phụ ta cũng sẽ đồng ý. Kim Đình Sơn rất lớn, thêm một người cũng không sao.”

Nam tử trung niên run cả người: “Ta phải xuống núi, ta muốn xuống núi ngay bây giờ.”

“Chậc chậc chậc…” Minh Thế Nhân nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên, thủ thế mời hắn rời đi.

Hai người đi ra khỏi đại điện của Ma Thiên Các.

Hoa Vô Đạo chắp tay: “Đồ nhi của ta có hơi ngu muội, mong Các chủ không trách, tha cho hắn một con đường sống.”

Lục Châu vuốt râu ngồi nói ra: “Khác đường đi sẽ không gặp lại, mời ngồi.”

Hắn nói chữ “mời”.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra tại Ma Thiên Các.

Đồng thời cũng cho thấy Lục Châu rất coi trọng Hoa Vô Đạo.

Hoa Vô Đạo ngồi vào ghế.

Lục Châu nhìn Hoa Vô Đạo một cách kỳ quái rồi cảm thán nói: “Ngươi thà rằng vào Ma Thiên Các, cũng không muốn khai ra chủ mưu phía sau màn thảm sát ở Ngư Long thôn.”

“Còn đợi Các chủ rộng lòng tha thứ.”

“Ngươi không sợ bản tọa sẽ dùng nghiêm hình tra tấn ngươi sao.” Lục Châu lạnh nhạt nói.

Hoa Vô Đạo lắc đầu thở dài: “Nếu thật sự như vậy, vậy ta chỉ có nước chết.”

“Ngươi khác Phạm Tu Văn. Phạm Tu Văn bị người khác khống chế, không màng sống chết. Ngươi may mắn hơn hắn nhiều.”Lục Châu nói ra.

Hoa Vô Đạo trầm mặc không nói.

Nói tới đây.

Hoa Vô Đạo đã xác định rõ được sự lựa chọn của hắn…

[Ting, thu được một tên bộ hạ, Nhuyên Thần Kiếp Cảnh, Hoa Vô Đạo, độ trung thành 5%]

Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng rất thức thời, chắp tay nói với Hoa Vô Đạo: “Ra mắt Hoa trưởng lão.”

Mặt già của Hoa Vô Đạo đỏ lên, không biết nên đáp lại thế nào.

Trong lòng không được tự nhiên cho lắm.

Lúc này, Minh Thế Nhân cũng đã trở về.

Nhìn thấy Hoa Vô Đạo đang khó chịu thì nói: “Ngươi nói là không sợ người đời chửi bới cơ mà… Chuyện này dễ lắm. Từ nay về sau ngươi đổi tên đi. Xem như trước kia Hoa Vô Đạo đã chết ở Ma Thiên Các rồi. Thêm một người như ngươi cũng không nhiều.”

“…”

Mọi người gật đầu.

Minh Thế nhân nói cũng có lý.

“Có muốn không, gọi ngươi là Hoa Vô, hay Vô Hoa?” Minh Thế Nhân trêu ghẹo.

“…”

Chữ Hoa Vô Đạo từ đầu đến cuối đều xung khắc với Cơ Thiên Đạo.

“Cùng lắm chỉ là một cái tên mà thôi, gọi là gì không quan trọng…” Trong lòng Hoa Vô Đạo hiện giờ loạn như ma, chỉ nghĩ tìm một cái xó xỉnh nào đấy để bình tĩnh lại, không có tâm tình mà nghĩ mấy chuyện này.

Lúc này Tiểu Diên Nhi lại đi tới bên cạnh mà nói: “Sư phụ, phi thư của Giang Ái Kiếm.”

“Trình lên.” Lục Châu có dự cảm, bức phi thư này rất trọng yếu, không nên đọc ra.

Tiểu Diên Nhi cung kính dâng thư lên.

Lục Châu mở ra, trên đó viết…

“Chủ mưu phía sau màn Ngư Long thôn là đương kim Nhị hoàng tử, hung thủ của trận chiến ở Độ Thiên Giang là Trường Ninh tướng quân Ngụy Trác Ngôn; phụ tá làm việc là thủ lĩnh của hắc kỵ Phạm Tu Văn. Lão tiền bối, vì thu được manh mối này mà ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng… Nói thật, nếu thật sự không có cây kiếm tốt nào để bù đắp cho ta, ta cảm thấy sẽ vô cùng đau lòng.”

Nhận được tin tức này.

Mọi chuyện đã sáng tỏ.

Lục Châu lại vô cùng bình tĩnh…

Trên thực tế khi Phạm Tu Văn và Hoa Vô Đạo không chịu nói đến chuyện này, hắn cũng dã đoán được rồi.

Phi thư của Giang Ái Kiếm, chỉ là xác minh phỏng đoán của hắn.

Vung tay lên. Lá thư này hóa thành bột mịn rơi lả tả trên mặt đất.

“Sư phụ, trên đó viết gì vậy? “Tiểu Diên Nhi hỏi.

“Chủ mưu phía sau trận chiến ở Độ Thiên Giang…” Lục Châu thản nhiên nói.

Nghe nói như vậy, Hoa Vô Đạo lảo đảo té từ trên ghế xuống.

Sắc mặt trắng bệch, hai mắt trừng lớn.

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Đỡ Hoa trưởng lão đi nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Tiểu Diên Nhi vô cùng nghi hoặc hỏi: “Chỉ là chủ mưu phía sau màn thôi mà, sao phải khẩn trương như vậy? Còn khoa trương như vậy nữa?”

Lục Châu gật đầu.

Nếu là người bình thường hoặc là một nhân vật tu hành giả lớn nào đó, thì chuyện này ngược lại lại đơn giản. Cứ theo quy củ của giới tu hành mà xử lý là được!

Không nghĩ tới là… Chuyện này lại liên lụy đến hoàng tử.

Tranh đấu của các vị hoàng tử, không liên quan gì đến người thường.

Lục Châu cũng không khinh thường lực lượng của hoàng thất, dù sao có thể ổn định thiên hạ Đại Viêm này, đều nhờ hoàng thất cả.

Mặc kệ là tướng sĩ thủ vệ ở khắp nơi hay là tu hành giả làm việc trong sáng lẫn ngoài tối, đều là tiêu chuẩn cơ bản ổn định Đại Viêm.

Khó trách… Hoa Vô Đạo không muốn nói ra cái tên này.

“Nói cho Giang Ái Kiếm, bảo kiếm của hắn bản tọa đã chuẩn bị kỹ, tự tới lấy.” Lục Châu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK