Có thể là do bọn hắn ở trong Kim Đình Sơn quá lâu cho nên buồn bực, bình thường không thể tùy tiện xuống núi, lúc này lại có một người mới đến nên Phan Trọng hiếu kì. Minh Thế Nhân chỉ gật đầu một cái. Phan Trọng ha ha cười đi đến bên người Chư Hồng Cộng mà dò xét… Có chút mập mạp, cũng không được cao cho lắm, nhìn tướng mạo này còn hơi ngu dốt. Ngây thơ chân thành. Xem ra chính là loại dễ bị bắt nạt. “Tại hạ tên là Phan Trọng, không biết huynh đệ đây nên xưng hô
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.