Nói mấy lời này thấy không được tự nhiên.
Nhưng mà lão tiền bối đã nói như vậy rồi, hắn cũng không có gì để nói cả chỉ có thể gật đầu liên tục.
Tiểu Diên Nhi vỗ tay hô tốt.
Sức chiến đấu của Bệ Ngạn quá cường hãn, ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Không ít binh lính bình thường còn đứng ở dưới mà bắn tên, đáng tiếc uy lực của cung tiễn chỉ đáng gãi ngứa cho nó.
Dưới mệnh lệnh của Lục Châu.
Bệ Ngạn từ bỏ đám binh lính kia.
Bay múa khắp nơi trong không trung.
Loại cảm giác này, giống như là chơi trò rắn săn mồi vậy!
[Ting, đánh chết một mục tiêu Phạn Hải Cảnh, thu được 20 điểm công đức.]
[Ting, đánh chết một mục tiêu Ngưng Thức Cảnh, thu được 5 điểm công đức.]
[Ting, đánh chết một mục tiêu Thần Đình Cảnh sơ kỳ, thu được 100 điểm công đức.]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Sức chiến đấu của Bệ Ngạn không ngờ lại cường đại như vậy.
Có nó giúp mình thấy điểm công đức, vậy tích lũy công đức cũng dễ dàng hơn.
Đinh Phồn Thu trợn mắt há hốc mồm.
Đây là…
Tọa kỵ cấp truyền thuyết sao?
Tượng Vương mà đem ra so với nó thì đúng là rác rưởi trong rác rưởi.
Lúc này, Tượng Vương còn đang nằm trên mặt đất, dãy dụa hai cái cũng không bảo gì, không có sức chiến đấu mạnh như Bệ Ngạn.
Đinh Phồn Thu bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi Bệ Ngạn đập tan nhóm tu hành giả kia.
Mấy tên còn lại cũng chạy loạn khắp nơi.
Còn lại không bao nhiêu.
Lục Châu phất phất tay, ra lệnh cho Bệ ngạn trở về, điểm công đức đã thêm 800, không nhiều lắm, mấy tên tu hành giả này quá yếu, điểm thưởng cũng thấp tè.
Bệ Ngạn nghe lệnh, đi đến gần bến cảng, khi đi còn quay đầu nhìn Tượng Vương một cái, ánh mắt bễ nghễ.
Tượng Vương rụt về phía sau, cả người hơi run rẩy.
Thần phục, sợ hãi.
Đây chính là sự chênh lệch giữa tọa kỵ cấp sử thi và tọa kỵ cấp truyền thuyết.
Không đứng một chỗ thì không nói làm gì…Vừa đứng cùng nhau thì đã khác nhau một trời một vực.
Bệ Ngạn uy nghiêm ngồi xổm bên cạnh Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
Thỉnh thoảng còn nhe nanh dọa cho đám tu hành giả kia không dám đến gần.
Hiệu quả của đại trận Vu Thuật lại giảm xuống…
Lục Châu cau mày, không hiểu vì sao đám binh sĩ này còn không chịu rời đi. Không sợ chết sao?
Ngay khi hắn đang định chất vấn Đinh Phồn Thu thì___
Ở phía chân trời có hai người ngự không mà tới.
Tốc độ cực nhanh!
Khí tức phát ra cũng khiến người khác lóe mù mắt chó.
“Trong cung nhiều cao thủ như vậy sao?”
Trong khi hắn còn đang cảm thấy kỳ quái thì hai bóng dáng đó đã lấp lóe xuất hiện bên trên Đại Trận Vu Thuật.
Tiểu Diên Nhi thấy rõ bóng dáng của người đến thì cao hứng nhảy lên, kêu lên: “Tam sư huynh, Tứ sư huynh!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn, đúng là Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân thật.
Đoan Mộc Sinh xách ngược Bá Vương Thương, uy phong lẫm liệt, cả người cường tráng, ánh mắt sắc bén, như một vị thần hạ phàm.
Minh Thế Nhân lại mặc một bộ áo bào màu xám, nhẹ nhõm tự tại, tiêu sái quỷ dị, khóe miệng còn mang theo ý cười…
“Sư phụ!”
Hai người hạ xuống.
Khoảnh hắc khi họ buông xuống, cương khí mạnh mẽ tản ra khắp nơi.
Vu thuật còn sót lại cũng bị cương khí của hai Nguyên Thần Kiếp Cảnh đánh tan, không khí và tầm nhìn cũng được khôi phục lại.
“Sư phụ!” Hai người bước nhanh đến, quỳ một gối xuống, hành lễ với Lục Châu!
Nhìn thấy khí thế của hai người này.
Đinh Phồn Thu ngây người!
Quay đầu nhìn hai tên đệ tử của mình đang giả trang họ… Sự chênh lệch này đúng là quá nhiều!
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Sao hai con lại đến đây?”
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi tra khảo Phạm Tu Văn thu được một ít manh mối, hắn nói ở đây có Đại Trận Vu Thuật, còn do người trong cung tự mình tọa trấn. Cho nên đồ nhi và Tam sư huynh lập tức đến chi viện.”
Đoan Mộc Sinh cũng nói: “Cao thủ trong cung đông đảo, đồ nhi biết là sư phụ thần uy cái thế, không thèm coi trọng bọn họ. Đám binh tôm tướng của mà thôi không cần sư phụ phải ra tay.”
“Đồ nhi tự ý hành động, mong sư phụ thứ tội.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân một cái.
Thằng nhãi này từ khi thấy được Ly Biệt Câu thì tích cực hơn hẳn, làm chuyện gì cũng cẩn thận chu toàn hơn hồi trước nhiều.
Sớm biết vậy đã chẳng phải tốn năm tấm thẻ đạo cụ.
Nhưng mà mọi việc cũng đã đến nước này rồi, thẻ đạo cụ cũng dùng rồi, hối hận cũng không có tác dụng gì.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói: “Không sao.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đứng dậy.
Nhìn hoàn cảnh ở xung quanh.
Hiệu quả của Đại Trận Vu Thuật hầu như đã biến mất.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, bến cảng trở nên bừa bộn, thi thể ngổn ngang lộn xộn ở khắp nơi.
Minh Thế Nhân hơi xấu hổ, đến chậm rồi.
Tiểu Diên Nhi chạy tới, cười đùa nói: “Tam sư huynh, Tứ sư huynh… Thấy hai tên giả mạo kia không…”
“Giả mạo?” Minh Thế Nhân hơi nghi ngờ.
Nghe nói như vậy hắn cũng không vui.
Bước tới.
Đến trước mặt tên đang ngồi bệt dưới đất kia, tên này còn trẻ, vẻ ngoài cũng giống hắn đến mấy phần.
Ông___
Bách Kiếp Động Minh pháp thân xuất hiện!
“…” Kẻ giả mạo kia ngơ ra luôn.
Minh Thế Nhân trừng mắt hỏi: “Nhìn ngươi như vậy mà cũng dám giả mạo ta?”
Đoan Mộc Sinh cũng đi tới…
Đang định thi triển Bách Kiếp Động Minh pháp thân thì Minh Thế Nhân đã vội ngăn lại mà nói: “Sư, sư huynh…Ngươi có Bá Vương Thương là đủ rồi. Không cần làm thế này…”
Pháp thân đã khai diệp mà ra tới thì làm gì tới phần hắn ra oai?
Hai tên đệ tử kia của Đinh Phồn Thu run lên, vội vàng xin tha.
Tên giả mạo Đoan Mộc Sinh ngay cả xin tha cũng tốn sức, nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
“Được rồi.”
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng.
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn thu hồi pháp thân.
Đinh Phồn Thu cũng thấy kinh hãi… Đẳng cấp của những người này khác xa so với hàng giả. Mà với thiên phú của đệ tử Ma Thiên Các, sao là không đột phá cho được, cũng lâu như vậy rồi?
“Sư phụ yên tâm, khi đồ nhi rời khỏi Kim Đình Sơn cũng đã đánh cho Phạm Tu Văn một trận. Đảm bảo ngoan ngoãn không phát sinh ra biến cố gì.”
“…”
Kim Đình Sơn còn có kết giới bảo vệ, người ngoài vào cũng không được.
Lần này làm hơi lố.
Lục Châu cũng không trách móc.
Không có Đại Trận Vu Thuật, binh lính hay đám tu hành giả kia quấy rầy, Lục Châu lại đi về phía Đinh Phồn Thu.
Đinh Phồn Thu lại ngẩng đầu hỏi: “Phạm Tu Văn? Đang ở Ma Thiên Các?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi…” Minh Thế Nhân trầm giọng nói.
Mặt già của Đinh Phồn Thu đỏ lên.
Lục Châu chắp tay hỏi: “Nếu như ngươi đến từ Vân Tông, vậy ai là người sai ngươi?”
“Chuyện này…”
Đinh Phồn Thu ấp úng không dám nói ra.
Lục Châu lại vuốt râu nói: “Việc này qua đi, nếu ngươi không nói, ngược lại lại bị người khác giết người bịt miệng, rước họa vào thân.”
Yên lặng một lát.
Hắn cảm thấy Lục Châu nói cũng có lý, chuyện đã đến nước này rồi, thì cũng không còn đường để lui, huống hồ thù của đồ đệ nhà hắn là do Lục Châu giúp hắn báo thù, vậy nên khai ra: “Trưởng lão Chấp Pháp Đường của Vân Tông, Hoa Vô Đạo.”
“Hoa Vô Đạo.”
Minh Thế Nhân trừng mắt nói: “Lão già này còn chưa chết à?’
Đinh Phồn Thu nói: “Hoa trưởng lão sau khi bị tiền bối đánh bại thì canh cánh trong lòng. Tâm lý có chướng ngại , không suy nghĩ thông suốt được. Tu vi khó mà thăng tiến nên…”
“Ngay cả mặt mũi cũng không cần! Bản thân mình yếu kém lại đi trách người khác quá mạnh.” Minh Thế Nhân mắng.
“…”
Mấy lời này cũng chỉ có Ma Thiên Các mấy người dám nói ra.
Nhớ ngày đó Hoa Vô Đạo cũng là cao thủ Thất Diệp kim liên pháp thân, tinh thông đao kiếm.
Cho dù là thập đại cao thủ của chính đạo, cũng không dám khinh thường Hoa Vô Đạo.
Cũng vì vậy mà Hoa Vô Đạo ngạo mạn nhất thời.
Hai mươi năm trước tự xưng là thiên hạ đệ nhất.
Khi Ma Thiên Các đang suy tàn còn muốn dẫm lên Ma Thiên Các để thăng lên Bát Diệp pháp thân.
Nhưng trong cuộc chiến ở Bình Nguyên, Hoa Vô Đạo đã bị Cơ Thiên Đạo dùng một chiêu đánh bại, kết cục thảm hại!
Từ đó về sau thành trò cười cho thiên hạ.
Việc này trở thành khúc mắc trong lòng Hoa Vô Đạo, hơn hai mươi năm tu vi không thăng tiến thêm được nữa!
Lục Châu hỏi lại lần nữa: “Hoa Vô Đạo đang ở đâu?”
“Hoa trưởng lão, đã tới Thanh Ngọc Đàn từ ba ngày trước.” Đinh Phồn Thu định nói nhưng lại thôi, “Nghe nói là bàn bạc lại cùng nhau đối phó với Ma Thiên Các…Mà…Chuyện vớt xác ở trong cung hắn còn biết rõ hơn cả ta.”
Lục Châu nhớ tới phi thư của Giang Ái Kiếm, tông chủ của Ma Sát Tông hình như cũng đến Thanh Ngọc Đàn.
Đám người này tụ tập lại để đối phó với Ma Thiên Các sao?