Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn có chút bối rối.

Suy nghĩ về quãng thời gian tận chức tận trách này, thông minh ngoan ngoãn.

Muốn làm gì thì làm đó, chỉ đâu đánh đó, về võ có thể xông pha chiến đấu, về văn có thể ton hót nịnh nọt, biểu hiện vô cùng ưu tú, vậy mà cũng bị phạt là sao?

Nhưng mà, sư phụ đã lên tiếng, hắn làm sao dám phản bác cơ chứ.

Minh Thế Nhân khom người nói: “Đồ nhi lĩnh phạt.”

Thành thật còn rất nghe lời, tự mình đến Diện Bích động.

Vì sao lại phạt hắn?

Bởi vì Lục Châu nhìn thấy độ trung thành của Minh Thế Nhân đang dao động, biên độ dao động cũng không lớn, trên dưới 70, không đến 80, trái tim nhỏ bé dao động chứng tỏ hắn đang không thật thà.

Vẻ mặt của Tiểu Diên Nhi vô cùng nghi hoặc, cũng cầm lấy phi thư lên đọc xem thế nào.

Sau khi xem xong thì gãi đầu một cái, lại giống như không hiểu được, chỉ là lầm bẩm một câu: “Trên phi thư nói, chuyện này không phải là một cái bẫy? Là cố ý đưa ngũ sư tỷ ra để làm chỗ trút giận?”

Lục Châu không để ý đến Tiểu Diên Nhi.

Lạnh nhạt nói: “Theo vi sư đi đến thánh đàn một chuyến.”

Tiểu Diên Nhi nghe nói nàng được đi ra ngoài, hưng phấn chớp đôi mắt to: “Sư phụ, sư phụ… chúng ta đi ra ngoài sao?”

“Đừng ngạc nhiên quá.” Lục Châu đi ra ngoài.

Dừng lại.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời một lát, đã là giữa trưa, thời tiết cũng không tệ, trước khi mặt trời lặn hẳn là đã có thể đến được Dự Châu.

Hắn cũng cần phải đến Nhữ Nam Dự Châu sớm, còn chuẩn bị vài thứ.

Không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, muốn mang nghiệt đồ Chiêu Nguyệt về còn phải vận dụng đầu óc.

Hắn đánh giá cải trang của Tiểu Diên Nhi, loại cải trang này là để đi dịch trạm nghe ngóng tin tức, còn khá tốt, ít ra không có ai nhận ra.

“Sư phụ, có nên nói cho bọn sư huynh biết không?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

“Không cần.”

Không cần thiết phải vẽ thêm chuyện.

Kim Đình Sơn có kết giới che chở, tương đối an toàn.

Vài tên đồ đệ giảo hoạt này nữa, càng không thể xảy ra chuyện gì được.

Lục Châu nhớ tới tọa kỵ mới, Bệ Ngạn, cũng nên xem xem nó thế nào.

Bạch Trạch về cơ bản đã quen thuộc, chỉ còn Bệ ngạn là chưa từng thử qua.

Thế nên Lục Châu phất tay.

Bầu trời nguyên bản là màu xanh thẵm bỗng xuất hiện một tia năng lượng quỷ dị.

“Bạch Trạch?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc mà nhìn lên trời.

Ngay lập tức nàng liền cảm thấy, đây chính là tọa kỵ cấp truyền thuyết.

Ở thế giới Đại Thiên, còn rất nhiều khu vực chưa biến đến và con người cũng không có cách nào thăm dò, những hung thú đáng sợ sinh trưởng ở khắp nơi, nhưng chỉ có một số ít là bị bắt để làm tọa kỵ cho con người.

Cuối cùng, một con vật có ngoại hình vô cùng lóa mắt, nhìn giống như con hổ, tản mát ra một loại uy nghiêm bay tới.

Ngao_____

Tiểu Diên Nhi bị dọa lui về phía sau một bước, trốn ở bên cạnh Lục Châu, thì thầm nói: “Bạch ... Bạch Trạch biến dạng rồi?”

Bạch Trạch cùng một loại với linh dương, Bệ Ngạn lại có ngoại hình giống như hổ, một bên điềm tĩnh ôn hòa, một bên hung mãnh uy nghiêm. Dọa Tiểu Diên Nhi nhảy dựng.

Bệ Ngạn bay xuống đất, rồi ngồi xuống.

Thu hồi lại uy nghiêm của nó, giống như là biểu lộ lòng trung thành với chủ nhân.

Lục Châu cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Bộ dạng này của Bệ Ngạn, nhìn như còn có chút năng lực tấn công.

“Đi thôi.”Lục Châu phất tay.

Tiểu Diên Nhi chậm rãi đi tới, nói ra: “Sư phụ… con không ngồi có được không? Nhìn nó đáng sợ quá.”

“Không đáng sợ bằng con.”

“…’

“Đừng sợ.”

Lục Châu bước tới.

Con Bệ Ngạn kia cũng khom người nằm xuống, sát trên mặt đất.

Thấy vậy, Tiểu Diên Nhi mới can đảm hơn, đi tới.

Nhìn nó một xíu.

Ô___Bệ Ngạn phát ra âm thanh trầm thấp.

Tiểu Diên Nhi không có bị dọa lùi lại, ngược lại vì bị dọa mà vội vàng nhảy lên.

“Sư phụ…nó dọa con…”

Lục Châu nhân tiện vung tay lên.

Bệ Ngạn bay lên không trung, biến mất ngay phía chân trời.

Điều làm cho Lục Châu không thể nghĩ đến là, tốc độ của Bệ Ngạn không thua kém gì Bạch Trạch.

Nếu như nói về ưu và khuyết của hai con thú này, thì Bệ Ngạn có tính hiếu chiến nhất định, đương nhiên là không thể so với tu hành giả cường đại, hơn nữa trí tuệ của nó cũng không thể bằng con người được. Bạch Trạch lại hiền lành bình ổn, phi hành thoải mái dễ chịu, công năng thuộc về loại phụ trợ, còn có thêm bản lĩnh gì thì tạm thời chưa biết…

Nửa ngày sau.

Bệ Ngạn chậm rãi dừng lại ở phụ cận của Nhữ Nam Dự Châu.

Thấy xung quanh không có người, Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói: “Đồ nhi biết ý của sư phụ, không thể để người khác chú ý…”

Lục Châu gật đầu.

Nói ra: “Nhữ Nam không cách quá xa Thần Đô, Thần Đô chính là chỗ tụ hội của tu hành giả trong thiên hạ, tàng long ngọa hổ, lần này hành động cần phải âm thầm thôi.”

“Đồ nhi đã hiểu.”

Tiểu Diên Nhi chớp chớp mắt to mà nói: “Sư phụ, chúng ta có đến Thần Đô chơi không?”

Lục Châu gõ đầu nàng một cái, vuốt râu nói: “Không được.”

“Haiz.” Tiểu Diên Nhi sờ cái đầu bị gõ, lầm bầm một chữ.

Vào Nhữ Nam thành.

Bản tính ham chơi của Tiểu DIên Nhi bị nhen nhóm lên.

Lục Châu lặp đi lặp lại, nhắc nhở Tiểu Diên Nhi không được tùy tiện đánh nhau, trên đường đi thì xem ra cũng khá là bình an.

“Gia gia, ở phía trước có một cái khách điếm, chúng ta đến đó trọ đi.”

“Được.” Lục Châu nhàn nhạt đáp lại.

Hai người vừa bước tới cửa.

Trên trời bay tới một đám tu hành giả dày đặc, khiến cho đám dân thường ở đầu đường ngẩng đầu lên nhìn quanh, kinh hô một tiếng.

Một đám tu hành giả mặc áo choàng đen vây quanh một cái phi liễn lớn, trôi nổi vờn quanh bốn phía.

“Là phi liễn của ma đạo! Là cờ xí của Ma Sát tông…”

“Đừng lo lắng, tu hành giả cho dù có tranh chấp cũng không thể tấn công người bình thường.”

“Không biết khi nào ta mới có thể trở thành một tu hành giả, có được kiểu phi liễn như thế này…”

Nghe tiếng nghị luận xung quanh.

Tiểu Diên Nhi xem thường, nổi lên tâm lý ganh đua, lầm bầm: “Có gì ghê gớm đâu chứ, gia gia của ta còn có một con dê làm thú cưỡi cơ.”

Một người đàn ông trung niên nghe vậy liền trêu ghẹo: “Bé con này, cháu cưỡi dê đi đến đây sao?”

“Hừ, không chỉ cưỡi dê đến, nửa ngày còn có thể bay ra khỏi Đại Viêm!” Tiểu Diên Nhi hầm hực.

“Cháu nói xạo thế.”

“Bác không tin?” Tiểu Diên Nhi nhíu mày nhìn lại.

Người đàn ông trung niên kia nghe vậy không thèm để ý nói: “Cháu gái, cháu cảm thấy bác sẽ tin sao?”

“Cháu cảm thấy sẽ tin…”

Rắc rắc, rắc rắc.

Cổ tay xoay chuyển phát ra một thanh âm thanh thúy.

Sau khi phi liễn bay ngang qua trời.

Chung quanh đã khôi phục lại bình tĩnh.

Lục Châu hơi nghi hoặc, không nghĩ tới là đại nhân vật như vậy cũng sẽ tới Nhữ Nam, chẳng lẽ Ma Sát tông lại vì chuyện của Tả Tâm Thiền mà ghi hận trọng lòng.

Với trận chiến và tư thế này, ít nhất cũng là cao thủ Nguyên Thần kiếp cảnh, nếu không phải là tông chủ Ma Sát tông, vậy thì sẽ là cao thủ phương nào?

 Thôi, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô ích.

Lục Châu quay đầu nói: “Diên Nhi.”

“Tới đây gia gia.” Tiểu Diên Nhi vung nắm tay nhỏ chạy tới, “Hì hì, gia gia, ta tới đây…”

Tiểu Diên Nhi trực tiếp chạy vào khách điếm, quay về phía chưởng quầy, nói: “Này, chưởng quầy, ta muốn phòng tốt nhất, ta muốn ở lại khách điếm này.”

Chưởng quầy lễ phép nói: “Thật lòng xin lỗi quan khách, khách điếm đã đầy rồi, thánh đàn cứ ba năm lại tổ chức thịnh điển một lần, khách trụ ở lại khách điếm quá nhiều, mong khách quan thông cảm…”

“Không có?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc gãi đầu.

“Thật xin lỗi, mời khách quan đi sang khách điếm khác xem sao..”

“Được.” Tiểu Diên Nhi đang muốn quay người.

Ngay lúc này…

Một cỗ cương phong nhàn nhạt thổi vào, mở ra thành tám hướng, vờn quanh rồi lại thu về, thoáng qua liền biến mất.

Chưởng quầy, Tiểu Diên Nhi, cùng với Lục Châu vừa mới đi vào cũng nhìn sang.

Một vị nam tử ôm hai thanh trường kiếm tinh xảo, không giận mà uy tiến vào trong.

Chưởng quầy kích động lên mà nói: “Tu hành giả Thần Đình cảnh… Đại, đại nhân?”

Nam tử khép hờ hai mắt, biểu cảm bình tĩnh, trong thần sắc cao quý có chút kiêu ngạo, thanh âm rất nhẹ mà nói: “Chưởng quầy, phòng ở.”

“Đại, đại nhân, được đại nhân ghé thăm, vinh hạnh cực kỳ! Hiện tại phòng chữ Thiên còn hai gian, mong đại nhân hạ mình chấp nhận tạm.” Thanh âm chưởng quầy cất cao, thậm chí van ra cả ngoài tiệm.

Nam tử thản nhiên nói: “Tốt, cho ta hai gian.”

“Chuyện này không thành vấn đề.” Chưởng quầy hung phấn nói.

Hai người vội vàng chạy đến, vẻ mặt nịnh nọt.

Tiểu Diên Nhi vừa nghe đến những lời này, lập tức không vui, cả giận nói: “Lão già kia, ngươi nói là khách điếm hết phòng rồi? Vậy sao hắn lại có phòng?”

“Chớ có vô lễ, vị này là tu hành giả đã mở được Thần Đình bát mạch, những khách quan khác, tự nhiên xếp phía sau.”

Nếu là như bình thường.

Tiểu Diên Nhi đã sớm phát tác.

Có thể là do đang ở Nhữ Nam thành, được sư phụ dặn dò, phải khiêm tốn.

“Vậy thì cũng không được lấy hai gian, ngươi chỉ là một người.” Tiểu Diên Nhi chỉ vào nam tử kia.

“Con bé này, ngươi…”

Nam tử đưa tay ra.

Đánh gãy chưởng quỹ, thanh âm không nhanh không chậm, bình tĩnh nhu hòa: “Ta giải thích cho ngươi hiểu…”

“Bên trong hành lý của ta, có tro cốt của đồng đội đã chết đi, hắn chết vì chiến đấu, có thể thấy tinh thần của hắn là thấy chết không sờn, đã cổ vũ sâu sắc đến ta, trong lòng ta, hẵn vẫn luôn còn sống… vậy cũng xem như là một người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK