Lục Hợp Ấn hay là Bát Quái Đồ gì đó, tám cái chữ triện kia. Còn không có cơ hội ngưng tụ thành một, theo một tiếng vang lớn, ngay lập tức!
Biến mất vô tùng vô ảnh, không để lại dấu vết.
Càng đáng sợ hơn là…
Đại pháp co đầu rụt cổ của Hoa Vô Đạo, không có bất cứ tác dụng gì.
Bị Lôi Cương này đánh vào trên thân.
Sau đó điên cuồng lui lại!
Hoa Vô Đạo trừng to mắt, hai mắt đỏ bừng, cưỡng ép giẫm mạnh, phốc…
Phun ra một ngụm máu tươi!
Mới miễn cưỡng ổn định thân mình!
Chiến đấu kết thúc.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Lục Châu cũng lắc đầu… Thẻ đạo cụ Lôi Cương, phát động 10% xác suất đánh trọng thương mục tiêu. Cũng không biết vận khí của ngươi là kém hay tốt. Nhưng mà, có thể tránh khỏi 1% xác suất đánh giết mục tiêu, cũng xem như may mắn rồi. Mặc kệ là trúng hay trọng thương còn tốt hơn so với mất mạng!
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Đoan Mộc Sinh hung hăng nắm chặt Bá Vương Thương, hắn không cảm thấy được giải hận hay nhẹ nhõm gì, mà là rung động, đồng thời trong lòng càng thêm khuất phục, Lục Hợp Ấn như vậy lại bị sư phụ dùng một chiêu đánh tan, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Mà hắn đánh cỡ nào thì cũng không làm rung chuyển được.
Minh Thế Nhân lại nghĩ đơn giản hơn, lão sư phụ này luôn giấu dốt, từ lúc bức lui thập đại cao thủ hắn đã biết , con át chủ bài của sư phụ còn rất nhiều, đến nỗi có bao nhiêu thì không ai biết cả.
Tiểu Diên Nhi lộ vẻ mặt sùng bái!
Đến nỗi Chu Kỷ Phong và Phan Trọng càng giống như là chưa hiểu chuyện đời, nuốt một ngụm nước bọt, không dám tin tưởng mà nhìn Hoa Vô Đạo bị bức lui.
Bọn hắn kinh ngạc không phải là vì Hoa Vô Đạo bị đánh bại, mà là không nghĩ tới Lục Châu sẽ sử dụng Lôi Cương.
Rất lâu về trước Lôi Cương đã sớm biến mất.
Hiện nay Lôi Cương chỉ còn lại trong sử sách, không có người chân chính học được, lại càng không cần phải nói đến chuyện có thể nhìn thấy bộ dáng của Lôi Cương.
“Lôi, vậy mà lại là Lôi Cương…”
Hoa Vô Đạo cũng không nhịn được mà quỳ một gối xuống, chống đỡ mặt đất, không cam lòng mà nói ra.
Thua ở chiêu Lôi Cương này là điều mà hắn không nghĩ nới… Nếu hắn biết Cơ Thiên Đạo có thể nắm giữ được một chiêu thức lợi hại như vậy, hắn cũng không đến Ma Thiên Các để tự rước nhục vào người.
Đúng là mỉa mai thật…
“Sư phụ.”
Đệ tử của hắn vọt tới, đỡ lấy Hoa Vô Đạo.
Nhưng Hoa Vô Đạo khoát tay áo, ra hiệu cho hắn không được tới đây.
Kẻ yếu thua không đáng sợ, đáng sợ là sau khi thua còn không có tôn nghiêm.
Có chơi có chịu!
Lục Châu bất dắc dĩ lắc đầu, ngươi nói nó là Lôi Cương vậy thì nó là Lôi Cương đi…
Có thể là do không ai biết, cho nên mới nhận chiêu này của Lục Châu là Lôi Cương.
Khụ khụ.
Khụ khụ khụ.
Hoa Vô Đạo ho khan liên tục, khó khăn lắm mới đứng thẳng người, chắp tay xuống, lắc đầu nói: “Ta còn tưởng là hai mươi năm qua ta khổ tâm nghiên cứu một chiêu này, nhất định có thể đỡ được ba chiêu của ngươi! Đáng tiếc…Ta sai, hoàn toàn sai!”
Hắn cười.
Một loại cười tự giễu.
Một chiêu cũng đã bại rồi nói gì đến ba chiêu?
Ha ha ha…
Hoa Vô Đạo lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
“Sư phụ!”
“Ta không sao…”
Sao hắn không sao cho được.
Từ biểu tình của hắn cũng có thể nhìn ra được, tình trạng của hắn còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Có chơi có chịu.”
Lục Châu khẽ gật đầu, trở lại bậc thang, chậm rãi ngồi xuống.
Hoa Vô Đạo nói: “Chỉ cần không liên quan đến Vân Tông, những chuyện khác ta đều đáp ứng.”
“Ngươi rất sảng khoái.” Lục châu tiếp tục nói: “Bản tọa có một vấn đề muốn hỏi, ngươi cứ trả lời thành thật là được.”
“Xin cứ nói.”
“Chủ mưu đứng sau vụ Ngư Long thôn là ai?” Lục Châu trực tiếp hỏi mà không quanh co lòng vòng.
Nghe được vấn đề này, trái tim Hoa Vô Đạo run lên, đôi mắt già nua trừng lớn.
“Chuyện này…”
Ấp úng, không chịu trả lời.
“Thế nào? Không muốn nói?”
Hoa Vô Đạo lộ ra bộ mặt khó xử mà nói: “Không phải ta không muốn nói, mà là chuyện này mà nói ra thì liên lụy rất nhiều người.”
“Ngươi còn sợ chuyện gì xảy ra? Ngươi đã thua thì phải hoàn thành giao kèo!” Tiểu Diên Nhi chỉ vào hắn mà nói.
“Hoa Vô Đạo, tốt xấu gì ngươi cũng từng là trưởng lão của Vân Tông, nói chuyện phải tuân thủ, ít nhất một lời đã nói thì phải làm được chứ? Ngươi thích lật lọng vậy mà cũng gọi là danh môn chính phái à! Ta khinh…” Minh Thế Nhân chửi.
Chu Kỷ Phong ngược lại lại thành thật nói: “Hoa tiền bối, ta có một phương pháp… Ta thấy đáp án này rất quan trọng đối với ngươi. Nếu như vậy ngươi chỉ cần nói cho một mình Các chủ nghe là được.”
“Đúng đấy, đừng nói là nếu ngươi nói cho Các chủ nghe thiên hạ sẽ đại loạn, không lẽ ngươi biết thì thiên hạ không loạn à?” Tiểu Diên nhi nói.
“Chuyện này…” Hoa Vô Đạo tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Bớt chậm chạp rề rà cmn đi. Không muốn nói thì để mạng của hai ngươi lại!” Đoan Mộc Sinh vung Bá Vương Thương lên, toàn thân phát ra khí tức lạnh lùng.
Đoan Mộc Sinh thua một cách oan uổng, vô cùng khó chịu cho nên mới tức giận như vậy?
Toàn bộ đại điện đều chỉ trích Hoa Vô Đạo không đúng.
Nhưng mà…
Hoa Vô Đạo lại lùi một bước, thành khẩn nói: “Ta đã hứa là sẽ không nói chuyện này cho người khác biết. Nếu có thể, xin Các chủ đổi yêu cầu khác.”
Mọi người nhìn nhau.
Minh Thế Nhân châm chọc: “Ta khinh. Ngươi còn không tuân thủ nổi hứa hẹn với sư phụ ta, mà còn có mặt mũi nói ra câu này?
“…”
Minh Thế nhân càng chửi càng hăng.
Hắn còn xem như không thấy thiên hạ đệ nhất ma đầu đang đứng đây. Toàn lấy cái lý do không biết xấu hổ này mà chửi.
Sắc mặt của Hoa Vô Đạo vô cùng khó coi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Không sao.”
Mọi người đều giật mình, hơi kinh ngạc mà nhìn Lục Châu.
“Bản tọa cho ngươi hai lựa chọn: Một, nói ra chủ mưu phía sau Ngư Long thôn; Hai, vào Kim Đình Sơn của ta, chức trưởng lão của Ma Thiên Các, ngoài ngươi ra không ai thích hợp cả.”
Có thể chống đỡ được đòn đánh của cả Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh, thì Lục Hợp Ấn của người này vô cùng cao thâm.
Chiêu này tuy là đại pháp con rùa, nhưng dùng thỏa đáng thì có thể tấn công, cũng có thể phòng thủ.
Từ đầu đến cuối, Hoa Vô Đạo còn không sử dụng đến Bách Kiếp Động Minh pháp thân, hắn nghĩ là sẽ lưu lại để đối phó với chiêu thứ hai của Lục Châu, nhưng một chiêu còn không thắng được, thua trận còn bị thương.
Mấu chốt là người này không phân biệt chính hay tà, chỉ làm việc bằng tâm mình.
Nghe được hai lựa chọn này, Hoa Vô Đạo trừng to mắt.
Cả người run rẩy không ngừng.
Hắn đã ra khỏi Vân Tông nhưng nếu vào Ma đạo, thân bại danh liệt là chuyện nhỏ, chỉ sợ Vân Tông sẽ bị cả giới tu hành chế nhạo.
Nhưng mà bí mật kia… Hắn cũng không nói nên lời.
Tình thế khó xử thế này làm hắn thống khổ không chịu nổi.
“Đây là nhượng bộ lớn nhất của bản tọa.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“…”
Sắc mặt của Hoa Vô Đạo càng thêm khó coi.
“Ngươi đã rời khỏi Vân Tông rồi thì còn sợ gì nữa?” Minh Thế Nhân nói.
“Ta…”
Hoa Vô Đạo ấp úng không thôi.
Đây đúng là còn khó chịu hơn cả lấy mạng của hắn.
Lục Châu không vội, yên lặng chờ hắn lựa chọn.
Cho dù hắn lựa chọn thế nào, đối với Ma Thiên Các đều là chuyện tốt.