Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những năm gần đây, Ma Sát tông liên tục khuếch trương thế lực.

Rất nhiều cao thủ đều gia nhập Ma Sát Tông, càng như hổ thêm cánh.

Tư Vô Nhai đã sớm nghe nói đến chuyện Ma Sát Tông tông chủ Nhậm Bất Bình đang bế quan. Ngẫu nhiên cũng sẽ truyền ra tin tức là tu vi tiến nhanh, nhưng cũng có thể là tin tức không chính xác.

Ma Sát Tông khuếch trương cũng ảnh hưởng đến Ám Võng, thậm chí là U Minh Giáo.

Cho nên hắn đã xếp mật thám để mắt, chú ý đến từng hành động của Nhậm Bất Bình.

Không chỉ có một mình Nhậm Bất Bình bế quan tu luyện, Không Viễn của Đại Không Tự, Lạc Hành Tông, môn chủ tiền nhiệm của Thiên Kiếm môn, cùng với Thường Kiên, cao thủ của Nho Môn đã thất bại trong lần vây công Kim Đình Sơn, đều đang bế quan tu hành, tìm kiếm cách đột phá tu vi.

Nhưng hiện tại đã khác, không có tu hành giả đột phá xuất hiện.

Nếu như tu vi của Nhậm Bất Bình đột phá… Vậy hắn còn chọn làm gì?

Tiếp tục khuếch trương, hay là tìm Ma Thiên Các để báo thù?

Tư Vô Nhai quay đầu nhìn thoáng qua Chư Hồng Cộng rồi nói: “Lão bát, đệ đang nghĩ gì?”

“Đệ đang nghĩ, cao tăng Phật môn dùng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn có phải là do sư phụ nhờ tới giúp đỡ hay không.” Chư Hồng Cộng làm ra vẻ vô cùng thâm sâu, suy nghĩ nghiêm túc.

“Sư phụ ông ta luôn khinh thường hợp tác với người khác, nhưng mà… Trước khác nay khác, cũng có thể có khả năng này.” Nói đến đây, lời nói của Tư Vô Nhai xoay chuyển, “Mà, Ma Thiên Các giống như là có thêm người mới.”

“Sư phụ lại thu đồ đệ rồi?” hai mắt của lão bát sáng lên.

“Không tính là thu đồ đệ, mà là mở rộng nhân thủ, mặt khác, bình chướng của Kim Đình Sơn đã khôi phục, nguyên nhân thì không rõ. Còn những chuyện khác thì phải chờ đại nạn của hắn tới mới nói được.”

“Mở rộng nhân thủ? Thất sư huynh… hay là… chúng ta quay về Ma Thiên Các đi!” Chư Hồng Cộng lập tức ỉu xìu xuống.

Tư Vô Nhai không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn lão bát, thấy trong lòng hắn đang run rẩy, không dám nói câu nào.

...

Kim Đình Sơn.

Trong mật thất Ma Thiên Các.

Lục Châu nhìn thoáng qua số điểm công đức còn lại, 5010 điểm.

Đi đến Thánh Đàn lần đó, thu được cũng không nhiều công đức lắm.

Năm ngàn điểm, vừa đủ để mua pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành, có thể trực tiếp đề thăng tu vi.

Vấn đề là, có cần tiêu hết điểm công đức để đi mua pháp thân không?

Cảm thấy có chút không đáng.

Lục Châu tính toán trong lòng… Rút thưởng, cảm thấy rất vô ngữ với nó.

Lần trước rút phải thêm 66 điểm may mắn mới đổi được một Thẻ Nghịch Chuyển.

Đương nhiên cũng có lúc rút một lần đã trúng.

Nhưng mà, điểm công đức lại vừa đủ năm ngàn, không đủ để thêm một cơ hội rút thưởng.

“Trước tiên cứ ổn định số điểm rồi nói sau.”

Hiện nay Kim Đình Sơn rất an toàn, điểm công đức từ từ kiếm cũng được.

Lục Châu quyết định, trước tiên cứ đề thăng tu vi đã. Đạo cụ nói chung cũng là kỹ năng đấu đơn, lần này đi Thánh Đàn, ít nhiều cũng là có chút may mắn. Trong tình huống bình thường làm gì có cơ hội đấu đơn chứ?

Để được an ổn, hắn không lựa chọn rút thưởng.

Lục Châu khống chế ý niệm, mua pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành.

[Ting, thu được pháp thân “Tứ Tượng Tung Hoành”.]

Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Pháp thân ban đầu, Tam Hoa Tụ Đỉnh biến mất, thay vào là Tứ Tượng Tung Hoành.

Hắn cảm giác được nguyên khí trong cơ thể như hồng thủy, dưới sự dẫn dắt của pháp thân mới, xông phá lên khí hải đan điền.

Dưới tình huống này nguyên khí cấp tốc bành chướng.

Nhẹ nhõm xông phá bình chướng của Ngưng Thức Cảnh trung kỳ, tiến nhập Ngưng Thức Cảnh đỉnh phong.

Ngay sau đó, nguyên khí bổ huyết lấp đầy đan điền khí hải.

Người đứng ở trong trời đất, như một vật chứa.

Có thể chứa đựng bao nhiêu nguyên khí, còn phụ thuộc vào thể chất của người đó có thể tiếp nhận được bao nhiêu.

Kinh mạch, đan điền khí hải lớn nhỏ ra sao, đều là yếu tố mấu chốt xác định người đó mạnh hay yếu.

Có thể bởi vì Lục Châu không phải tu hành giả bình thường.

Hắn từng là ma đầu mạnh nhất thế gian… Đan điền và kinh mạch của hắn đã sớm chịu tố tạo cùng ma luyện.

Tại thời điểm nguyên khí bổ sung vào.

Giống như hoàng hà vỡ đê, không thể ngăn cản được.

Tu vi bắt đầu tăng vọt.

“Cái này…”

Lục Châu ngồi xếp bằng ngưng thần, không dám lơ là, chuyên chú đề thăng cảnh giới.

Đồng thời hắn cũng hiểu rõ…Ban đầu khi nhặt được hệ thống, tu vi đã ở Thối Thể cửu trọng. Luyện Thối Thể là gân xương da, những cái này bản thân Cơ Thiên Đạo đã luyện đến, không cần luyện thêm.

Đến mức Thông Huyền ngũ khiếu, cùng Ngưng Thức, chỉ giống như rèn luyện ý chí.

Phạn Hải bát mạch thì là đả thông bát mạch, Cơ Thiên Đạo… đã đả thông từ lâu.

Nói cách khác, bây giờ có thể thăng lên cảnh giới nào, còn do đẳng cấp của pháp thân quyết định cùng với đặt vào bao nhiêu nguyên khí! Không tồn tại tình huống đả thông bát mạch. Pháp thân và nguyên khí đầy đủ là có thể trực tiếp tiến vào bát mạch.

“Thiên Thư”

Lục Châu gọi thiên thư một tiếng.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy lúc này nên đọc Thiên Thư, lại càng dễ ngưng thần tĩnh khí, vứt bỏ tạp niệm.

Giao diện của Thiên Thư vừa mở, một đống tự phù khó hiểu đập vào mi mắt.

Sau khi Minh Thế Nhân đem Chiêu Nguyệt áp giải vào Diện Bích Động.

Liền canh giữ ở trong động, đi qua đi lại.

Từ lúc Chiêu Nguyệt đi vào trong Diện Bích Động, nhìn thấy một người có mái tóc trắng bệch, sắc mặt, màu da đều trắng đến thê thảm thì vô cùng sợ hãi.

Minh Thế Nhân giải thích: “Tu vi của Thiên Tâm sư muội đã bị sư phụ phế bỏ…Trên người không có tu vi, cơ năng của thân thể sẽ suy yếu thành bộ dạng này, điều này cũng dễ đoán.”

Chiêu Nguyệt nghe thấy vậy, âm thầm kinh hãi.

Phế tu vi, trừng phạt nặng như vậy sao?

Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình may mắn, may mắn ít ra mình còn có tu vi trong người… Chiêu Nguyệt không có sự cứng rắn và can đảm của Diệp Thiên Tâm. Nàng cảm thấy, nếu như không có tu vi, vậy thì khác gì chết đâu? Nghĩ đến đây, Chiêu Nguyệt bỗng thấy cảm khái, cũng may, nàng không phạm phải loại sai lầm lớn như Thiên Tâm sư muội.

“Chiêu Nguyệt sư muội, lần này…Muội có thể bình yên trở về từ tay của sư phụ, cũng đã là may mắn. Sư phụ sai ta nhốt các muội trong Diện Bích Động này để thanh tỉnh lại… Cũng đừng trách sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.

Chiêu Nguyệt gật đầu nói: “Sư muội vô cùng cảm kích sư huynh. Sao lại trách sư huynh được chứ.”

So với tính tình thất thường của sư phụ… Nàng càng muốn giao tiếp với sư huynh hơn.

Ít nhất không cần phải nơm nớp lo sợ, không cần lo lắng mình lỡ lời một chữ cũng phải chịu đánh chịu phạt.

Lúc này Diệp Thiên Tâm miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

Nàng ta mệt mỏi nhìn Chiêu Nguyệt một cái… Mặc dù rất mệt mỏi và suy yếu, nhưng trong mắt nàng cũng còn hiện lên một tia kinh ngạc.

“Vu…Vu thuật…”

Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Đúng là vu thuật… Thiên Tâm sư muội, mấy năm nay lăn lộn bên ngoài cũng mở mang tri thức không ít.”

Diệp Thiên Tâm buồn bã cười ra tiếng: “Cấm chế vu thuật, tu hành giả rất khó phá bỏ. So với việc phế đi tu vi… Cũng chẳng khác gì… Ha ha ha, kết quả của muội đã như vậy, lần này đến Chiêu Nguyệt…Lần sau sẽ là ai chứ?”

Chiêu Nguyệt vẫn không hiểu chuyện gì mà nói ra: “Sư muội… Chuyện đã đến nước này, sao muội còn phải hận sư phụ như vậy chứ?”

Nàng thấy sắc mặt của Diệp Thiên Tâm thực sự rất dọa người.

Giống như một tờ giấy trắng.

Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Thiên Tâm sư muội, muội cam tâm tình nguyện sống cả đời ở Diện Bích Động?”

Nói bóng gió, không muốn ra thì vĩnh viễn sẽ không ra được.

“Cố chấp!”

Minh Thế Nhân lắc đầu.

*Oong

Bên ngoài truyền đến cộng hưởng thanh âm của năng lượng nguyên khí.

Minh Thế Nhân nhíu mày nói: “Các muội ở đây mà suy nghĩ lại cho tốt, mỗi ngày ta sẽ đến đây thăm các muội.”

“Cung tiễn sư huynh.”Chiêu Nguyệt gật đầu nói.

[Ting, dạy dỗ Chiêu Nguyệt, thu hoạch được 100 điểm công đức, độ trung thành tăng thêm 5%]

Minh Thế Nhân đi ra bên ngoài.

Nghi ngờ nhìn về phương hướng phát ra âm thanh cộng hưởng... Ma Thiên Các.

Nguyên khí cộng hưởng mặc dù có biên độ rất nhỏ bé, nhưng hắn còn cảm nhận được.

“Có người mở mạch ở Ma Thiên Các?”

“Tu hành giả Phạn Hải sao lại lọt được vào Kim Đình Sơn?”

Minh Thế Nhân nghi hoặc không hiểu, nói thế nào đi chăng nữa, đia phận như Ma Thiên Các sao lại để cho loại chuột nhắt này có gan mò đến chứ, “Lá gan không nhỏ, xem ta xử lý ngươi như thế nào!”

Một bước ba mươi trượng, trên đường đi không lưu lại tàn ảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK