“Kiếm của ta theo ta chinh chiến đã nhiều năm, giết vô số địch, vậy thì nên ở thêm một gian phòng là chuyện có thể hiểu, kiếm không rời người, hai gian cũng được.” Nam tử nói xong.
Ngoài mặt Lục Châu bình tĩnh, bên trong lại có chút dở khóc dở cười.
Trên đời sao lại có loại người có tố chất thần kinh như vậy cơ chứ.
Không thể nghĩ tới là…
Tiểu Diên Nhi sờ sờ cằm, như đang suy nghĩ gì đó, lại tán đồng với ý kiến này: “Được, đúng là cần hai gian.”
“Xin lỗi quan khách.” Chưởng quầy thấy vị đại nhân Thần Đình cảnh kia không có tức giận, thái độ cũng trở nên lễ phép hòa ái hơn rất nhiều.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng: “Khoan đã.”
Nam tử cùng chưởng quầy đều giật mình, quay đầu nhìn về phía Lục Châu, cái lão già yếu không ra gió, vừa đẩy một cái cũng ngã này.
“Có vấn đề gì sao lão nhân?” Chưởng quầy nghi hoặc nói.
“Một gian phòng chữ Thiên.”
“Nhưng thưa khách quan…”
Lục Châu phất phất tay: “Diên Nhi.”
Vừa nói xong, Tiểu Diên Nhi đã hiểu được thủ thế của sư phụ, toàn thân phát ra bát mạch theo mọi hướng, vờn quanh thu về khai bình cương khí.
Ầm!
Cương khí vốn nên thu hồi lại đột nhiên tản ra, đem Tiểu Diên Nhi làm trung tâm, hình thành một gơn sóng tròn.
Phòng ở, bàn ghế, trên lầu và dưới lầu đều rung lên.
Nếu như cương khí lại mãnh liệt một tí nữa… sợ là khách điếm cũng sẽ bị phá hủy.
“Thần…Thần Đình.” Chưởng quầy run rẩy lên.
Tâm tình kích động, hai chân run rẩy.
Hiện nay đại lão đông quá.
Trong lúc nhất thời không biết biểu đạt thế nào, đắc tội với đại lão, muốn khóc thét.
Không đợi chưởng quầy nói câu xin lỗi… Trong mắt nam tử kia lóe ra một tia kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
“Huynh đệ của ta…Khi còn sống rất kính trọng cường giả, lập chí hướng muốn trở thành một đại tu hành giả Nguyên Thần kiếp cảnh. Hắn kính trọng cái gì ta cũng sẽ kính trọng.” nam tử bình thản nói, “Ta cùng huynh đệ của mình ở một gian phòng, gian phòng còn lại xin nhường cho lão tiên sinh.”
Chưởng quầy nghe vậy, quá đỗi vui mừng.
“Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt.”
Vội vàng gọi tiểu nhị lên dọn dẹp phòng ở.
Lục Châu lắc đầu: “Không đủ.”
“A?”
“Lão phu muốn hai gian phòng.”
“Cái này…Cái này… Hoàn toàn, không ... không thành vấn đề…” Chưởng quầy sợ đến phát khóc.
Lục Châu muốn hai gian phòng, vô cùng đơn giản bởi vì. Tiểu Diên Nhi mặc dù không có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng cũng đã mười sáu tuổi, không phải là trẻ con, nam nữ có khác biệt.
Lục Châu chậm rãi lên lầu.
Tiểu Diên Nhi vui vẻ đi theo phía sau.
Đi qua trước mặt nam tử ôm kiếm là lúc Lục Châu liếc vào song kiếm trong ngực hắn.
“Thư Hùng Song Kiếm?”
Nam tử hơi kinh ngạc cùng nghi hoặc: “Ông cũng có mắt nhìn đồ đó.”
“Thư Hùng Song kiếm, một dài một ngắn, chế tác theo hình long phụng, địa giai đỉnh phong, miễn cưỡng xem như một vũ khí chuẩn thiên giai…” Lục Châu vuốt râu nói.
“Nếu đã biết đến kiếm này, hẳn nên cẩn trọng đến lời nói và việc làm, nếu như là bình thường ta đã dùng kiếm này giáo huấn kẻ dám vũ nhục nó rồi.”
Hắn vừa xụ mặt, vừa đề phòng Tiểu Diên Nhi, lắc đầu nói: “Kiếm này đã giết vô số địch nhân, lại rèn luyện hơn mười năm nên đã sớm thành thiên giai, không phải địa giai như trong miệng ngươi nói.”
Lục Châu vuốt râu, không hề phản bác.
Nam tử tiếp tục nói: “Trong mắt của ta… không có thanh kiếm nào trên thế gian có thể so bì với Thư Hùng Song Kiếm về độ sắc bén.”
Lúc này, Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ nói: “Một mình ngươi dùng hai thanh kiếm?”
Nam tử lắc đầu: “Ta dùng trường kiếm… Huynh đệ của ta, dùng đoản kiếm này.”
Quá chuẩn.
Hai người đúng thật là một đôi, loại tố chất thần kinh này, làm sao lên tới Thần Đình cảnh giới được hay vậy?
Lục Châu một bên vuốt râu, một bên oán thầm trong nội tâm.
Mặt ngoài vẫn rất bình thản, không nhìn ra cảm xúc.
“Kiếm này sắc bén không?” Lục Châu nghi ngờ nói.
Nam tử không nói gì.
Mà đem cây đoản kiếm bên trong rút ra, khi kiếm vừa ra khỏi vỏ một khắc, chiếu xạ ra một tia hàn quang.
Hắn ta xoay thanh kiếm sang một bên, cầm thanh kiếm trong tay phải, dùng tay trái rút ra một sợi tóc, nhẹ nhàng thổi.
Sợi tóc kia chậm rãi bay xuống.
Bị đoản kiếm cắt thành hai đoạn.
Thổi tóc, tóc đứt.
Đây là sắc bén trên phương diện thuần vật lý.
Khiến người nhìn thấy không khỏi than thở.
Nam tử lộ ra thần sắc tự hào mà nói: “Thiên hạ vô song, lão tiên sinh còn nghi vấn gì không?”
Lục Châu nhớ tới thanh “Vị Danh” của hắn.
Sao không thử một lần xem.
Bình thường không có quá nhiều cơ hội thử nghiệm với vũ khí cập Thiên giai.
Nếu như bị hỏng, vậy thì xem như Vị Danh chỉ là một món đồ phế phẩm, vứt cũng không tiếc.
Nghĩ tới đây, Lục Châu chậm rãi giơ tay lên…
Trong lòng bàn tay hình thành ra một thanh kiếm linh lung tinh xảo không có tên.
Lục Châu cũng không nói gì.
Vừa muốn điều khiến kiếm phi qua.
Nam tử kia vội ngăn cản nói: “Lão tiên sinh không thể.”
“Ừm?”
“Ta thấy kiếm của ông cũng là hàng tốt… Nếu lỡ hủy kiếm của ông, ta cũng không yên trong lòng.” Nam tử nói ra.
“Không sao.”
Lục Châu huy động Vị Danh.
Vạnh một đường hướng về cây đoản kiếm kia.
Ầm!
Thanh âm thanh thúy vang lên, tia lửa văng ra khắp nơi.
Lục Châu nhìn thanh kiếm trong tay một chút… không có tổn hại, cũng không có vết cắt.
Lại nhìn đoản kiếm Thư Hùng Song Kiếm, cũng hoàn hảo không có tổn hại gì.
Lục Châu hồ nghi.
Điều này nói rõ. Vị Danh ít nhất cũng cùng cấp với Thư Hùng Song Kiếm…vấn đề là lần khảo nghiệm trước vì sao ngay cả sắt vụn cũng chém không đứt đây? Vị Danh có thể biến ảo thành nhiều loại vũ khí khác nhau, chẳng lẽ càng thích hợp làm khiên đỡ?
Nam tử kinh ngạc nhìn Vị Danh kiếm.
Cảm than nói: “Trên đời này thật sự có một loại vũ khí có thể cản lại Thư Hùng Song Kiếm??!”
Tiểu Diên Nhi thầm nói:
“Đó là do ngươi chưa thấy nhiều chuyện trên đời.”
“Gia gia của ta… Có thể dùng tay không bẻ gãy thứ này của ngươi, ngươi tin không?”
Cũng không biết vì sao, trong tâm trí của Lục Châu hiện lên hình ảnh của kiếp trước, hai nữ sinh khoe khoang ca ca của chính mình, so xem ca ca của ai có thể ăn shit.
Tiểu Diên Nhi… Cũng có loại tư thế như này.
Lục Châu quát lớn về phía Tiểu Diên Nhi: “Lắm miệng.”
Nói xong, liền quay người đi vào một gian phòng chữ Thiên khác.
Nhìn về bóng lưng của lão tiên sinh.
Nam tử thản nhiên nói: “Vãn bối Trác Bình… Mong có thể gặp lại lão tiên sinh một lần.”
Lời này nghe là lạ.
Lục Châu không để ý đến, đã đi vào trong phòng.
Trác Bình ôm Thư Hùng Song Kiếm trở về gian phòng của hắn.
Ngay lúc buông Thư Hùng Song Kiếm xuống…xoạt xoạt, tiếng vỡ tan thanh thúy truyền vào trong tai.
Trác Bình sinh nghi, rút thanh kiếm ra xem xét.
Từ chỗ giữa lưỡi đao, có một vết nứt chỉnh tề, nói chính xác… giống y chang như một khối đậu hũ bị cắt ngang!
“Chuyện này… sao có thể như vậy?”
Trong lúc chấn kinh, cũng có một trận đau lòng.
Vũ khí này hắn coi như sinh mệnh của chính hắn!
Hiện giờ thanh kiếm này… bị hủy rồi?
“Là lão tiên sinh kia?”
Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Trác Bình tức giận đứng lên, cầm lấy thanh trường kiếm vẫn còn chưa bị phá hư, kéo cửa phòng đi ra… khí thế vô cùng hùng hổ.
Vừa tới được khúc cua.
Một nam tử mặc áo bào xanh đã chặn lại đường đi.
Nam tử mặc áo bào xanh khoanh tay, mặt mỉm cười, khí tức bình thường, không có một chỗ kỳ lạ nào hết.
“Xin nhường đường cho.” Trác Bình nhướn mày.
Nam tử áo xanh vẫn duy trì mỉm cười nói: “Thật xin lỗi.”
“Tránh ra.”
Mới vừa nói xong hai chữ này.
Nam tử áo xanh kia lại đột nhiên nhấc tay.
Rút trường kiếm trên lưng lên.
Hành động hanh như chớp, vụt!
Ra khỏi vỏ!
Vào vỏ!
Một động tác vô cùng thuần thục, chớp mắt đã hoàn thành, giống như đã lặp đi lặp lại ngàn vạn lần.
Kiếm khách áo xanh cũng không thèm nhìn lại, đi vào một gian phòng chữ Thiên.
Trác Bình cầm trường kiếm trong tay, nghẹn họng nhìn trân trối, giống như là hóa đá vậy.
Sau một lúc lâu, trường kiếm vỡ ra, rơi xuống trên mặt đất.
Phù phù.
Đầu Trác Bình cũng rơi xuống dưới, máu tươi từ chỗ cổ của hắn, cuồn cuộn mà ra.
Bên trong gian phòng.
Kiếm khách áo xanh không đổi sắc mặt ngồi vào bên bàn.
Lẩm bẩm mỉm cười nói: “Sư phụ…Ngươi ở chỗ nào?”