Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Ái Kiếm ngầm kinh hãi, nhìn Lục Châu mà không dám tin.

Tâm trống rỗng, chân cũng mềm theo.

“Cơ lão tiền bối, ngài… ngài đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu…” Giang Ái Kiếm cười gượng.

Lục Châu lại chậm rãi nói: “Ngươi.. là người trong cung.”

Hắn dùng ngữ khí trần thuật để nói ra chuyện này, không phải nghi vấn, mà là chắc chắn về thân phận của Giang Ái Kiếm.

Nội tâm Giang Ái Kiếm hơi lộp bộp, lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng: “Ta sao có thể là người trong cung được chứ…”

Lục Châu không phản bác lại lời của hắn.

Giang Ái Kiếm là người thông minh, nói chuyện với người thông minh, không cần phải nói nhảm quá nhiều.

Hắn biết hòa thượng của Đại Không Tự muốn làm gì, hắn biết chuyện của thịnh điển, hắn biết Trác Bình là người trong cung… Quan trọng nhất là, lúc ở trên xe ngựa, hắn đã nói một câu là sẽ có người ở trong cung đến.

Loại người nào, có thể nắm rõ kế hoạch của Thánh Đàn trong lòng bàn tay chứ?

Thậm chí ngay cả mưu đồ sau lưng của người trong cung hắn cũng biết rõ?

Lục Châu để Minh Thế Nhân cưỡi Bạch Trạch rời đi, còn mình thì ở lại. Cao thủ trong cung lại chưa từng xuất hiện! Hiển nhiên là đã biết thân phận của hắn mà không dám dính líu đến.

Cái này đủ để chứng minh, là có người đã truyền tin tức đến, thông báo sự tình phát sinh bên cạnh nữ ma đầu Chiêu Nguyệt cho bọn hắn biết.

Nhất là khi Giang Ái Kiếm biết hắn là các chủ Ma Thiên Các, thì bối rối vô cùng, đánh gãy kế hoạch của người trong cung khiến hắn hoảng sợ.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Giang Ái Kiếm cũng là người trong cung.

“Lão phu làm việc, luôn có thái độ rõ ràng. Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu được ý tứ của lão phu.” Lục Châu lạnh nhạt nói.

Giang Ái Kiếm trầm mặc.

Trầm mặc tương đương với thừa nhận.

Quanh co vòng vèo thừa nước đục thả câu, chỉ lãng phí thời gian của nhau.

Giang Ái Kiếm than nhẹ một tiếng : “Cơ lão tiền bối thật tinh mắt.”

Lục Châu chắp tay, không nói gì.

Giang Ái Kiếm tiếp tục nói: “Lão tiền bối chỉ đoán đúng được một nửa… Ta đúng là người trong cung, nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ, ta đã sớm rời khỏi đó rồi. Trong cung có quá nhiều thị phi, không thích hợp cho loại người như ta ở lại.”

Nói rồi hắn lại thở dài một cái, không còn vẻ cười cợt như trước.

“Trong cung toàn lục đục với nhau, không phải ngươi lừa thì là ta gạt. Lão tiền bối, những lời mà ta nói, ngươi có tin không?”

Hắn cảm thấy mình đột nhiên đi nói mấy cái này với một lão ma đầu, hắn là sẽ không nhận được sự tin tưởng?

“Lão phu tự có phán đoán của mình.” Lục Châu đưa ra một đáp án mập mờ.

Giang Ái Kiếm lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Người thì đều có chí riêng, ta thích thế giới bên ngoài, tự do tự tại, không có trói buộc. Bằng hữu của ta lại thích tiếp tục chờ đợi ở trong cung. Lúc không có gì làm thì uống rượu ngắm hoa, thuận tiện chia sẻ một ít tin tức trong cung.”

Nói tới đây.

Mọi suy luận đều được thông suốt.

Nếu không chỉ với loại tán tu như Giang Ái Kiếm, làm sao có thể biết rõ được kế hoạch của người trong cung chứ?

“Đáng tiếc, bằng hữu của ta có muốn ra, cũng đã muộn. Có một ít người còn trầm mê với quyền thế, có một ít đã chết rồi… “ Giang Ái Kiếm nói rất nhẹ nhàng.

Lục Châu mở miệng nói: “Bọn hắn sống hay chết không liên quan gì đến lão phu.”

Giang Ái Kiếm gật đầu, đúng là như vậy.

Chuyện bên trong cung, phức tạp hơn bên ngoài nhiều.

“Lão tiền bối, nếu như ngài đã biết thân phận của ta… Vậy ước định trước đó của chúng ta, có thể bỏ đi không?” Giang Ái Kiếm hít sâu một hơi, thận trọng nói.

Hắn rất sợ chết.

Lúc nói ra câu này còn đề phòng Lục Châu. Hắn không xác định được lão già nhìn vẻ ngoài rất bình tĩnh này có ra tay với mình hay không nữa!

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Ngươi cứ thử xem?”

“…”

Cái thuyền giặc này sợ là không xuống được nữa rồi.

Nội tâm của Giang Ái Kiếm rất im lặng: “Có thể nhưng nếu để người khác biết được… Cái mạng nhỏ này của ta, có còn giữ được không?”

“Lão phu không quan tâm đến chuyện này.”Lục Châu nói.

Ngươi muốn giữ mạng nhỏ của mình còn đòi người khác giúp ngươi?

“…”

Lục Châu quay người đối mặt với Giang Ái Kiếm: “Chỉ cần ngươi không đối nghịch với Ma Thiên Các, ngươi làm gì lão phu cũng sẽ không hỏi đến.”

Nhân tài đặc thù, tất nhiên là phải cho hắn chút không gian riêng.

Lục Châu lại nói: “Ngươi đã là người đến từ trong cung, chắc hẳn cũng hiểu rõ không ít về Ma Thiên Các… Tác phong làm việc của Ma Thiên Các, chắc ngươi cũng biết rõ.”

Giang Ái Kiếm gật đầu.

Thở dài nói: “Thôi được… Vậy bảo kiếm mà lão tiền bối hứa hẹn…”

“Chắc chắn sẽ có.”

Giang Ái Kiếm ôm trường kiếm, búng tay một cái: “Cứ như vậy đi.”

Lục Châu hài lòng gật đầu… Nhẹ nhàng phất tay áo, tọa kỵ Bệ Ngạn băng băng mà tới.

“Chuyện bên trong cung, lão phu không thèm để ý. Nhưng mà chuyện nội đấu của bọn hắn tốt nhất đừng liên lụy đến Ma Thiên Các.”Lục Châu nhảy lên Bệ ngạn.

Tiểu Diên Nhi làm một cái mặt quỷ với Giang Ái kiếm rồi cũng nhảy lên theo.

Giang Ái Kiếm chắp tay, không nói chuyện.

Bệ Ngạn ngự không mà bay lên, chạy như điên về hướng Ma Thiên Các.

Lúc này Giang Ái Kiếm ngồi liệt trên mặt đất.

Chuyện khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn là, lão tiền bối lại không hỏi đến chuyện trong cung.

Như vậy cũng tốt, có rất nhiều chuyện, hắn cũng không dám nói.

Bệ Ngạn ngự không mà phi hành.

Lục Châu kiểm tra giao diện của hệ thống, điểm công đức thu hoạch được 500. Thu hoạch được thêm một tay sai, chỉ thêm được 500 điểm công đức. Nhưng mà cũng không tệ lắm. dù sao cũng chỉ là hợp tác. Dạng người như Giang Ái Kiếm, không thích hợp làm bộ hạ để sai sử.

“Sư phụ, chúng ta không đi Thần Đô thật sao?” Tiểu Diên Nhi lầm bầm nói.

“Lục Châu thấp giọng răn dạy: “Nha đầu này, chỉ có ham chơi là giỏi.”

Tiểu Diên Nhi lại lẩm bẩm nói ra: “Sư phụ, tên Giang Ái Kiếm kia không thể tin tưởng được.”

“Vi sư biết chứ.”

“Hắn là người trong cung, bán mạng cho đại nhân vật. Làm sao cam tâm làm tai mắt cho sư phụ cơ chứ?” Tiểu Diên nhi thầm nói.

“Lắm miệng.”

Lục Châu gõ đầu của nàng.

Nhưng mà, Lục Châu cũng cảm thán, ít ra Tiểu Diên Nhi có thể nghĩ đến được những điều này, tốt hơn trước rất nhiều.

Cùng lúc đó.

Tổng bộ Mãnh Hổ Cương.

Ngồi ngay ngắn ở vương tọa không phải là Tà Vương Chư Hồng Động, người khiến người khác nghe tên đã sợ mất mật, mà là Ám Võng Giáo Chủ Tư Vô Nhai.

“Thất sư huynh, tình báo của ngươi trải rộng khắp thiên hạ… Sưu tập tin tức luôn luôn đáng tin… Vậy có khi nào cái tin tức từ thánh đàn này, xảy ra vấn đề không? Làm sao mà Phật giáo xuất hiện cao tăng được? Không Huyền của Đại Không Tự cùng lắm là Tứ Diệp Nguyên Thần Kiếp Cảnh, sao có thể từ hai phe chính tà mang Chiêu Nguyệt đi? Ta không tin đâu.” Chư Hồng Động nói.

Tư Vô Nhai thản nhiên nói: “Không phải Không Huyền, Không Huyền đã bị cao tăng của Phật môn giết chết.”

“Không Huyền chết rồi? sao có thể như thế được?” Chư Hồng Động kinh ngạc nói.

“Mạng lưới tình báo của ta luôn đáng tin. Nhưng đám lừa trọc của Đại Không Tự dùng là Phạm Âm Nhập Mộng, khiến cho người của ta cũng không cách nào đến gần. Chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Nhưng mà, theo như miêu tả, có thể sử dụng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn, nhất định là cao tăng của Phật Môn!”

“Không Huyền chết trong tay người nhà của hắn… Việc này, ta nghe cứ thấy khó chịu thế nào.” Chư Hồng Động gãi đầu một cái.

Bên ngoài lại có một tên tu hành giả mang theo ngầm bào bước nhanh đến, quỳ một gối xuống nói: “Bẩm giáo chủ, Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị Kiếm Ma tiền bối đuổi giết.”

“Biết.” Tư Vô Nhai không ngạc nhiên chút nào, còn Chư Hồng Động lại hoang mang.

“Giáo chủ, thuộc hạ còn có một chuyện muốn báo cáo.”

“Nói.”

“Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình đã xuất quan!”

Tư Vô Nhai bỗng nhiên đứng dậy, nhìn thẳng hai mắt nói: “Đột phá rồi?”

“Thuộc hạ không biết!”

“Ma Sát Tông có biến động?”

“Tạm thời chưa có gì cả.”

“Nếu như có biến động, phải kịp thời hồi báo.”

“Thuộc ha tuân mệnh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK