Nàng kìm nén cảm xúc, đang định trở về lều của mình thì nhìn thấy Vân Tiêu Náo xuất hiện ở đằng trước, đang đi về phía này. Đối phương cúi đầu,2hình như có tâm sự, trông có vẻ hoảng hốt. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Lạc Tử Dạ, nàng mới ngẩng đầu rồi lập tức giật mình khi nhìn thấy Lạc Tử Dạ: “Thái tử, đã trễ thế này sao ngài...”
“Thay vì hỏi ta, chi bằng ta hỏi ngươi xem là tại sao đã trễ thế này mà ngươi vẫn còn lang thang bên ngoài?”1Lạc Tử Dạ nhướng mày, biết thừa Vân Tiêu Náo muốn hỏi gì nên nàng hỏi ngược lại Vân Tiêu Náo trước. Sau khi bọn họ xuống thuyền, Vân Tiêu Náo bị Thượng Quang Băng kéo đi. Lạc Tử Dạ nhìn dáng vẻ ngổn ngang tâm sự của Vân Tiêu Náo rồi nhớ lại những lời Thượng Quang Băng từng nói với mình, vậy là nàng mang máng1đoán được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Vân Tiêu Náo mấp máy khóe môi, nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Lạc Tử Dạ, dường như không biết có nên nói ra hay không. Nhưng đối diện với ánh mắt kia của Lạc Tử Dạ, nàng không muốn giấu đối phương. Sau khi chăm chú nhìn đối phương hồi lâu, nàng mới lên1tiếng: “Sau khi lên bờ, Thượng Quan Băng tìm ta nói rằng nàng ấy thích Diêm Liệt. Hơn nữa, nàng ấy cũng biết thật ra hôn sự giữa ta và Diêm Liệt ngày trước chỉ là kế sách tạm thời để bảo vệ ta của Thái tử. Vậy nên, ý của nàng ấy là muốn hỏi ta và Diêm Liệt có định đến với nhau hay không, nếu bọn ta không có ý định đó thì nàng ấy...”
“Gia cũng biết sơ sơ chuyện của Thượng Quan Băng. Có điều liên quan đến hôn sự, Diêm Liệt từng đề cập với bản Thái tử một việc!” Lạc Tử Dạ chợt nhớ ra một chuyện bèn ngắt lời Vân Tiêu Náo: “Bởi vì hiện tại ngươi đang ở phủ Thái tử nên bên ngoài nổi lên rất nhiều tin đồn liên quan đến Diêm Liệt, đại khái là... Khụ khụ, nói là ngươi ở chỗ gia suốt, cho Diêm Liệt đội nón xanh. Tất nhiên là Diêm Liệt biết hai ta trong sạch, nhưng hắn vẫn thỉnh cầu chúng ta giữ thể diện cho hắn một chút, đề nghị ngươi đến sống trong phủ Nhiếp chính vương!”
Diêm Liệt đã đề cập đến chuyện này từ lâu rồi nhưng Lạc Tử Dạ vẫn chưa tìm được cơ hội nói cho Vân Tiêu Náo. Một thời gian dài qua đi, suýt thì nàng quên mất tiêu. Lúc này Vân Tiêu Náo kể chuyện Thượng Quan Băng thích Diêm Liệt đã nhắc nàng nhớ lại, vì vậy nàng nói luôn một thể.
Vân Tiêu Náo thoáng sửng sốt rồi ngập ngừng hỏi: “Vậy... Thái tử trả lời Diêm Liệt thế nào?” Không phải Thái tử đã đồng ý rồi đấy chứ?
“Dù sao đây cũng là việc riêng của ngươi, mà phủ Thái tử lại chẳng thiếu một căn phòng cho ngươi ở, cho nên đương nhiên việc này do ngươi quyết định. Ta hứa với Diêm Liệt là sẽ nói lại chuyện này với ngươi, đồng thời cũng nói với hắn rằng có đồng ý hay không thì phải hỏi ý của ngươi! Bây giờ ngươi bày tỏ ý kiến đi, sáng mai gặp hắn ta sẽ trả lời giùm!” Lạc Tử Dạ khẽ mỉm cười, liên tục quan sát vẻ mặt Vân Tiêu Náo.
Cô bé này theo nàng bấy lâu nay, vẫn luôn bảo vệ mình. Lúc nàng rơi vào tình trạng “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”. Vân Tiêu Náo đã nhắc nhở nàng không ít lần, bây giờ bản thân Vân Tiêu Náo cũng vấp phải vấn đề, đương nhiên Lạc Tử Dạ sẽ không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt nàng để dò xét tâm trạng nàng.
Vân Tiêu Náo cau mày, có vẻ như rất khó xử. Qua một lúc lâu nàng mới ngước mắt nhìn Lạc Tử Dạ: “Thái tử, ta có thể hòa ly(*) với Diêm Liệt hay không?”
(*) Hòa ly: ly hôn.
Nghe nàng hỏi vậy, Lạc Tử Dạ khẽ nhíu mày: “Gia cũng không biết nữa, dù sao lúc đó ngươi là vợ Diêm Liệt nên mới không bị liên lụy. Theo luật thì các ngươi có thể ly hôn hay không, hoặc là sau khi ly hôn, ngươi có làm sao hay không, gia phải trở về phiên dịch sách cổ của Hình bộ thì mới biết được mấy vấn đề này. Có điều, ngươi thật sự muốn ly hôn ư? Vì Thượng Quan Băng à?”