Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thanh Thanh đột nhiên cắn răng, siết chặt lòng bàn tay

Có lẽ gã không nên cho công tử uống rượu, cho dù công tử muốn xử tử gã ngay lập tức thì gã cũng không nên lấy rượu cho ngài ấy!

Bên Lạc Tử Dạ đang loạn cào cào

Sau khi Võ Lưu Nguyệt trở về, thẳng chân đạp cửa phòng huynh trưởng nhà mình, đồng thời gắt lên: “Võ Hạng Dương, đưa thứ kia cho ta!” Lúc này, Võ Hạng Dương đang ngủ

Nàng ta lỗ mãng đạp cửa phòng mình như thế, trong lòng hắn cũng tức giận lắm chứ! Hắn ngồi dậy, sau đó nhíu mày, bực mình nói: “Võ Lưu Nguyệt, mặc dù chúng ta là huynh muội, nhưng muội cũng2nên biết nam nữ khác biệt

Nửa đêm nửa hôm muội đá văng cửa phòng huynh trưởng mình như thế, muội có biết xấu hổ không?”

Hắn vừa dứt lời, Võ Lưu Nguyệt lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn hắn.

Thế nhưng chỉ trong phút chốc, vành mắt nàng ta đong đầy nước mắt!

Nàng ta cảm thấy nhất định là tối nay mình gặp quỷ rồi! Đầu tiên là bị phụ hoàng trách mắng, tiếp đó lại bị Lạc Tử Dạ đánh và sỉ nhục, bấy giờ tìm Võ Hạng Dương cũng bị mắng cho một trận! Không biết có phải là do mình đúng là kẻ không ra gì nên mới bị từng người từng người bọn họ mắng mỏ, hay là do9gần đây thời vận không tốt lắm nên mới liên tục xui xẻo như thế! Võ Hạng Dương nhìn dáng vẻ này của Võ Lưu Nguyệt, mặc dù hắn không thích nàng ta, qua lại với nàng ta chỉ vì mục đích có thể leo lên vị trí Thái tử

Thế nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì giữa hai người vẫn còn chút tình huynh muội

Chỉ có điều hắn khó mà thích nổi cô em gái ngu xuẩn này, cho nên chút tình huynh muội kia đơn giản chỉ vì quan hệ huyết thống mà thôi! Võ Hạng Dương thở dài, dằn lòng hỏi han: “Thôi được rồi, hoàng huynh không nói muội! Muội sao thế? Sao lại để cho bản6thân chật vật thế này?” Bấy nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thấy hoàng muội của mình chật vật đến vậy

Trên mặt nàng ta còn hằn dấu bàn tay, trên trán vẫn đang chảy máu

Hắn đứng dậy mặc áo ngoài, sai đám người hầu đi lấy thuốc

Võ Lưu Nguyệt thấy thái độ Võ Hạng Dương đã tốt hơn, lúc này mới không khóc nữa.

Nàng ta bước lên trước, mở miệng nói: “Huynh đừng quan tâm ta bị làm sao

Ta biết trong tay huynh có một thứ

Huynh cho ta mượn đi, chờ tới khi trở về Long Chiêu, ta sẽ trả lại cho huynh!”

Nàng ta chia tay trước mặt Võ Hạng Dương, chờ đối phương đưa thứ kia cho mình.

Võ0Hạng Dương nhíu mày, nhìn thẳng nàng ta, lên tiếng hỏi: “Ta có nhiều đồ lắm, muội muốn cái gì? Chẳng lẽ là...” Hắn có rất nhiều món đồ, nhưng vì phụ hoàng cưng chiều Võ Lưu Nguyệt nên hầu như hắn có thứ gì nàng ta đều có thứ ấy

Thậm chí thứ hắn không có thì nàng ta đều có

Nếu nói đến đồ vật duy nhất trong thiên hạ đang ở trong tay hắn, vậy có lẽ là..

“Huynh biết ta đang nói tới cái gì mà! Võ Hạng Dương, huynh cho ta mượn đi, ta...”Võ Lưu Nguyệt vội vàng nói

Ánh mắt Võ Hạng Dương trở nên sâu thẳm, sắc mặt cũng nặng nề

Hắn nói thẳng: “Không được! Những cái khác ta7có thể cho muội, chỉ riêng thứ này là không thể! Muội lại muốn làm gì? Nếu lại gây họa...” Võ Lưu Nguyệt nghe hắn nói vậy, vẻ mặt lập tức trở nên đám, giọng điệu cũng trở nên chói tai: “Võ Hạng Dương, rốt cuộc huynh có đưa cho ta hay không?” “Không đưa! Trừ khi muội nói ra nguyên nhân

Sáo Vạn Cổ có thể kêu gọi tất cả cổ độc đang ngủ yên

Ta nghĩ muội cũng biết rằng, nếu như thổi chiếc áo này thì chuyện gì sẽ xảy ra!” Hoàng gia nuôi ẩn vệ, và hắn cũng không phải ngoại lệ

Nhưng điểm khác biệt là, ẩn vệ của phụ hoàng đều nguyện trung thành với phụ hoàng

Còn Vô Hạng Dương hắn đây chỉ tin tưởng chính mình! Vì vậy, ẩn vệ dưới trướng của hắn đều bị cổ độc khống chế, Sáo Vạn Cổ là vật mà công chúa Tây Vực, Đạm Đài Dục Đường vì cảm mến hắn nên đã tặng cho hắn trong chuyến đi sứ sang Tây Vực

Trên đời chỉ có một cây sáo này, vậy nên hắn không thể tùy tiện cho người khác mượn! Một khi thổi sáo, trong vòng một trăm dặm, bất kỳ ai có cổ độc trong người, cho dù có áp chế bằng cách nào đi chăng nữa thì cổ độc nhất định sẽ tỉnh giấc quấy phá! Cái giá cho việc đánh thức cổ độc quá lớn, hơn nữa sẽ làm tổn thương tới người vô tội

Đương nhiên là Võ Lưu Nguyệt biết điều này, nhưng nàng ta không quan tâm nhiều như thế! Trên người Lạc Tử Dạ có cổ độc, trong thời gian ngắn không thể giải được

Thế nhưng Lạc Tử Dạ lại trở về như không hề có chuyện gì xảy ra, như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là cổ độc trong người y đã được áp chết Sáo Vạn Cổ cực kỳ lợi hại, cho dù cổ độc trên người Lạc Tử Dạ đã bị áp chế đi chăng nữa thì chắc chắn sáo này có thể đánh thức nó! Võ Lưu Nguyệt nhíu mày nhìn Võ Hạng Dương: “Sao thế Huynh tiếc à? Chẳng lẽ huynh thật sự phải lòng vị công chúa Tây Vực kia?” “Đó là chuyện của ta! Ta không thể cho muội mượn sáo

Nếu không còn chuyện gì nữa thì muội mời đại phu tới xem vết thương trên trán rồi nghỉ ngơi sớm đi! Muội không buồn ngủ, nhưng ta buồn ngủ rồi!” Võ Hạng Dương nói xong, dùng ánh mắt tỏ ý bảo nàng ta về đi

Đồng thời cũng bày tỏ bản thân muốn lập tức nghỉ ngơi

Võ Lưu Nguyệt lập tức nổi giận! Nàng ta cắn răng nói: “Võ Hạng Dương, có thật là huynh không cho ta mượn?” “Không cho mượn!” Giọng điệu của Võ Hạng Dương cũng cực kỳ kiên định

Hẳn chẳng cần nghĩ cũng biết nàng ta muốn mượn cây sáo này chắc chắn là có liên quan tới Lạc Tử Dạ

Lần trước hắn bị Doanh Tẩn tấn cho một trận, đành phải bày ra dáng vẻ ngu ngốc chỉ biết dựa dẫm vào phụ hoàng mới tránh được phiền phức

Trong tình huống thế này, nhanh chóng rút lui không dính dáng gì nữa mới là lựa chọn tốt nhất

Nếu còn tiếp tục xông lên..

Chẳng phải là tự rước lấy phiền phức hay sao? Hắn thật sự không muốn xen vào mấy chuyện ngu ngốc của Võ Lưu Nguyệt! Võ Lưu Nguyệt tức thì cười lạnh: “Được lắm, huynh dám không cho ta mượn!” Nàng ta nói xong, lập tức tự kể trường kiểm trong tay lên cổ mình, nhướng mày nhìn hắn: “Võ Hạng Dương, huynh có cho ta mượn không? Huynh phải biết là, nếu ta chết ở chỗ này, phụ hoàng mà biết thì huynh nghĩ xem tương lai của mình còn được mấy phấn tươi sáng?” Hành động của Võ Lưu Nguyệt khiến Võ Hạng Dương lập tức giận điên người.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Võ Lưu Nguyệt, muội đừng có nổi điên!” Hắn thật sự nghĩ mãi mà không hiểu nổi phụ nữ rốt cuộc là cái giống gì, tại sao lại có thể cố chấp đến mức này

Chỉ là một tên Lạc Tử Dạ thôi mà, vì đối phó với kẻ mình ghét mà đặt kiểm lên cổ mình uy hiếp người ta, như thể có đáng không? “Huynh chống mắt lên mà xem ta có nổi điên hay không! Võ Hạng Dương, ta không nói đùa với huynh đâu!” Võ Lưu Nguyệt gắt lên, ấn thanh kiếm trong tay sát vào cổ mình hơn một chút

Ngay lập tức, trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng trẻo rịn ra một vết máu! Lần này, Võ Hạng Dương biết nàng ta làm thật, thật sự điên rồi! Nếu Võ Lưu Nguyệt tự sát ở trong phòng hắn, phụ hoàng mà biết thì chắc chắn sẽ nổi giận

Điều quan trọng hơn là, mặc dù hắn không thích cô em gái này cho lắm, nhưng rốt cuộc vẫn còn chút tình huynh muội!

Ánh mắt hắn trở nên nặng nề

Hắn nhớ tới tin tức trước đó vừa nhận được

Vì cứu Lạc Tử Dạ mà Phượng Vô Trù đã đánh phụ hoàng bị thương nặng! Vậy mà Võ Lưu Nguyệt lại muốn...

Hắn trừng mắt nhìn Võ Lưu Nguyệt, mở miệng cảnh cáo: “Võ Lưu Nguyệt, ta có thể cho muội mượn sáo! Nhưng tốt nhất là muội hãy suy nghĩ thật kỹ! Nếu muội làm thật, muội nghĩ Phương Vô Trù sẽ xử lý muội như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK