Mà Nhiếp chính vương điện hạ có vẻ như bị tức giận, vì thể rút tay về khiển y ngã xuống đất.
Bọn họ nhìn nhau nghĩ xem nên làm thế nào. Nhiếp chính vương điện hạ không mở lời, nên họ cũng chỉ có thể im lặng quỳ, không thể lao9lên bắt cái tên hòa thượng giả lai lịch bất minh, đại nghịch bất đạo, mạo phạm Nhiếp chính vương kia được.
Nhiếp chính vương điện hạ có phần tức giận, theo tính khí của hắn, bao nhiêu năm qua chưa từng đỡ ai, ấy vậy mà lần này hắn đỡ người khác lại gặp phải tình cảnh này, suýt thì ăn ngay một bạt tai! Lạc Tử Dạ này không biết là tính cách nóng nảy hay4là không biết tốt xấu. Nhưng con ngươi ma mị của hắn chợt chăm chú, nghiền ngẫm nhìn về phía nàng. Bộ ngực đó có vẻ như không giống với những người đàn ông bình thường lắm!
Lạc Tử Dạ ngã dưới đất, trong lòng cảm thấy chột dạ. Thứ nhất, bị sờ vào thì khả năng bị lộ rất cao. Thứ hai, cú bạt tai vừa rồi là phản ứng quá dữ dội, rất dễ khiến người khác phát hiện ra vấn đề. Nàng chưa kịp đứng dậy, đã cảm nhận được ánh mắt nghiền ngẫm của hắn chiếu thẳng vào người mình. Trong lòng nàng thấy chột dạ, mồ hôi lạnh sau gáy ứa ra, chầm chậm bò dậy, vừa đứng vững, quả nhiên hắn mở miệng hỏi: “Thái tử chắc chắn thứ đó của mình là cơ ngực sao?” Giọng nói quyến rũ lạnh lùng, vẫn khiến người ta run sợ như xưa, giờ phút này đem theo vài phần nghi hoặc. Hiển nhiên, bởi vì bao năm qua Nhiếp chính vương điện hạ không gần nữ sắc, lại thêm vào trước đó đã xác nhận được yết hầu của Lạc Tử Dạ nên không liên tưởng đến vấn đề giới tính.
Nhưng, cơ ngực hắn cũng có, cũng rất nở nang trở nên rắn chắc. Còn Lạc Tử Dạ, mặc dù cũng chắc tay nhưng theo cảm nhận của lòng bàn tay mình, hắn lại cảm thấy cảm xúc đó rất mềm mại. Mà cảm giác rắn chắc lúc đầu hắn sờ vào, là bởi vì Lạc Tử Dạ bó ngực. Bó vải rất chặt nên mới có cảm giác như thế.
Lạc Tử Dạ nghe xong, đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, ngẩng đầu định nói gì đó. Nhưng lúc này, cảm giác thầy Hiến Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh đang tò mò đi tới. Long Ngạo Địch phụ trách sự an toàn của quốc tự, cũng nghe nói có người lại lịch bất minh lẻn vào, còn suýt đánh Nhiếp chính vương, lúc này cũng dẫn người xông vào! Sau khi Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh đi đến đây, nhìn thấy Lạc Tử Dạ đóng giả hòa thượng thì bỗng nhiên im lặng. Cuối cùng là Hiến Thương Dật Phong cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân thoáng qua. Giọng điệu ấm áp nói: “Thái tử vẫn đi vào sao?”
“Đúng thế!” Lạc Tử Dạ nước mắt lưng tròng nhìn hắt gật đầu. Hiên Thương Dật Phong co rút khóe miệng, mặc dù Lạc Tử Dạ thấp hơn hắn, nhưng ít nhiều cũng là đàn ông con trai. Mắt long lanh nhìn hắn gật đầu thế kia thì thật là... khụ khụ...
Còn Long Ngao Địch, sau khi dẫn binh lính vào, phát hiện “Người lại lịch bất minh, nghi là thích khách” chính là nàng, giờ phút đó cũng co rút khóe miệng. Dù Nhiếp chính vượng không cho Thái tử vào, thì hắn cũng không cần phải lén lút vào chứ? Mặc dù có rất nhiều người muốn tìm long mạch, nhưng với cái vẻ không có chí tiến thủ thường ngày của Thái tử, cần long mạch làm gì? Để làm gì? Còn phải đóng giả hòa thượng, đúng là cực khổ quá rồi!
Vì thế lúc này, Lạc Tử Dạ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhiếp chính vương điện hạ quét mắt nhìn, hắn đương nhiên hiểu “Sủng vật” của mình đều tơ tưởng ngấp nghé rất nhiều mỹ nam ở đây. Động tĩnh lúc này thu hút nhiều người tới, đương nhiên cũng khiến hắn cảm thấy không vui!
Dưới cảm xúc không vui đó, hắn chậm rãi nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế tức giận. Một lúc sau mới mở mắt, lạnh lùng hỏi lại lần nữa: “Thái tử, người xác định đó là cơ ngực sao?”
Tình cảnh này vừa xuất hiện, Diễm Liệt đằng xa chợt giật mình sợ hãi. Dựa vào tính cách và thực lực của Vương, đương nhiên là phải cố gắng kiềm chế tức giận mọi lúc mọi nơi, giảm tần suất trừng phạt người khác. Nhưng người có thể khiến Vương hở một chút là phải kiềm chế tức giận, tới tận hôm nay vẫn chưa ra tay đập chết, thì Thái tử đúng là ngoại lệ đầu tiên. Xem ra giữa Vương với Thái tử, đúng là có gì đó khác lạ!
Câu hỏi này của hắn làm ba mỹ nam khác cùng lúc quay đầu, cau mày nhìn Lạc Tử Dạ. Thực ra bọn họ không rõ Phượng Vô Trù hỏi gì, nhưng có thể đoán được đại khái. Cơ ngực gì đó đương nhiên là ngực!
Vì thế ánh mắt của mấy người họ không hẹn mà cùng nhìn về phía ngực của Lạc Tử Dạ. Sau một ngồi nghiền ngẫm quan sát, phát hiện ra những chỗ khác của Thái tử không khác so với đàn ông bình thường. Nhưng phần ngực có vẻ như hơi lỗi hơn so với đàn ông bình thường một chút, đương nhiên chỉ hơi lồi ra một tí tẹo, nên nhìn qua không rõ ràng lắm. Nếu Phượng Vô Trù không hỏi, họ vốn chẳng bao giờ chú ý tới khác biệt nho nhỏ này!
Thấy nếu cứ tiếp tục bị nhìn chằm chằm như thế này, nói không chừng sẽ bị lộ mất, Lạc Tử Dạ hơi hoảng, nhớ tới lần trước quét vôi ở phủ Nhiếp chính vương, qua lớp áo lót lờ mờ có thể thấy được cơ ngực của Phượng Vô Trù. Đối với người có cơ ngực, nếu phân tích với hắn đó là cơ ngực của mình thì không đáng tin lắm, cũng không phải cách thông minh.
Vì thế, sau khi đôi mắt nàng đảo vài vòng, nheo mắt nhìn phía bên cạnh có một cái cây cổ thụ. Nàng bèn âu sầu đi tới, đặt mông ngồi xuống, dựa vào cây!
Sau đó, mặt đầy tủi hờn ngồi bó gối, bắt đầu khóc đến vỗ ngực dậm chân, sau khi khóc vài tiếng xong lại bắt đầu cuộn người lại, co giật: “Được rồi! Được rồi! Chẳng phải gần đây gia chỉ ăn nhiều một chút mà không giảm cân, béo thêm tí mỡ thôi sao? Ngươi nhất định phải bắt gia thừa nhận trước ngực là mỡ chứ không phải cơ à? Hu hu hu hu... tâm địa độc ác... hu hu hu hu... ngươi là đồ vô nhân tính... hu hu hu...”
Sau khi nàng vừa khóc đau thương, vừa la hét với hắn xong, còn kiếm một cành cây ngồi vẽ vòng tròn trên đất. Bộ dạng nhìn vô cùng đáng thương...
“...” Nhất thời, chúng mỹ nam không biết nói gì.
Thứ lỗi cho họ thực sự không thể tiếp nhận được cảnh tượng một người đàn ông cứ thế ôm gối khóc lóc trước mặt bao nhiêu người. Cảnh tượng nhức mắt thế này thật đúng là...
Phượng Vô Trù nghe xong cũng co giật khóe miệng! Nếp nhăn trên trán nhíu chặt lại, đưa tay lên xoa mi tâm cho giãn ra, lúc này hắn vô cùng bất lực và không còn lại gì để nói với Lạc Tử Dạ. Sau khi day mi tâm, hắn mới cúi đầu nhìn Lạc Tử Dạ, cảm giác vừa rồi rất không bình thường. Bây giờ hắn chợt cảm thấy tò mò, người bé nhỏ như Lạc Tử Dạ phải có bao nhiêu thịt mỡ mới có thể làm cho mỡ ở ngực nhiều đến thế!
Lạc Tử Dạ ngồi đó khóc, thực ra đau lòng thật. Nàng luôn cố gắng xây dựng mình thành một vai vô cùng đàn ông, nhưng lúc này vì chuyện cơ ngực nực cười kia mà nàng không thể không biến mình thành một tên ẻo lả, đúng là đau lòng... hu huuu... mới nghĩ thế, từ khóc giả mà thành khóc thật luôn.
Thấy nàng khóc thật, khóe mắt của những người xung quanh cũng chợt co giật. Dù sao hôm nay, tất cả mọi chuyện ở quốc tự đều do Phượng Vô Trù làm chủ, vì thế Long Ngạo Địch quay sang nhìn Phượng Vô Trù, ánh mắt dò hỏi có cần phải đuối Thái tử tự dưng xông vào làm loạn ra ngoài không! Nàng khóc thành bộ dạng đó khiến người khác không dám nhìn thẳng, Phượng Vô Trù rất muốn sai người đuổi nàng ra ngoài! Nhưng lúc đó, bên ngoài cửa lớn của quốc tự vang lên những tiếng ồn ào. Long Ngạo Địch nhìn sang, không vui hỏi: “Chuyện gì vậy?” Lời nói của hắn vừa dứt, đã có người lập tức chạy ra kiểm tra.
Một lúc sau, người ra kiểm tra chạy vào bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, là Tiểu Minh Tử của phủ Thái tử. Gã nói Thái tử vào quốc tự, cho nên muốn cùng vào để hầu hạ!”
Lạc Tử Dạ nghe xong, thật muốn cho Tiểu Minh Tử cơ trí một like! Lúc này gã làm ổn trước cửa, bao nhiêu bách tính đang đứng xem như thế. Cho dù Phượng Vô Trù là Nhiếp chính vương, nhưng mình là Thái tử một nước, cho nên cũng không dễ dàng đuổi nàng ra khỏi trước mặt nhiều bách tính như vậy được.
Long Ngạo Địch nhìn Phượng Vô Trù chờ chỉ thị.
Nhiếp chính vương nhìn hồi lâu, cuối cùng đưa tay lên day mi tâm, cảm thấy vô cùng phiền phức. Hắn cảm thấy nếu đuổi Lạc Tử Dạ ra ngoài, chỉ e chẳng mấy chốc y lại xông vào. Vì thế dứt khoát trầm giọng nói: “Để Tiểu Minh Tử vào!”
Sau đó hắn nhìn Lạc Tử Dạ, cảnh cáo: “Vào quốc tự thì có thể. Nhưng không có sự cho phép của Cô, ngươi không được phép nói chuyện với bất kỳ người nào. Nhìn cũng không được nhìn lung tung, nếu không thì người biết tính khí của Cô rồi đấy!”
Lạc Tử Dạ đen mặt, nàng biết ngay tên khốn nạn này không tốt đẹp gì mà. Cho nàng vào còn hạn chế cái này cái kia, không cho nàng nói chuyện với mấy anh đẹp trai. Nàng cũng không biết mình đã kết bao nhiêu thì với Phượng Vô Trù mà tên khốn này mới một mực muốn làm khó nàng như vậy!
Diêm Liệt ở cách đó không xa, thông qua cảnh tượng trước mắt có thể âm thầm ngẫm ra ý tứ trong lời nói của Vương... Không cho phép tình địch xuất hiện, không cho phép Thái tử phát triển tình cảm với người thứ ba, không cho phép những người đàn ông khác nói chuyện nhiều với Thái tử, tránh việc không cẩn thận mà bồi đắp tình cảm... Thề với phật tổ, hắn thật sự hy vọng tất cả chỉ là do hắn nghĩ nhiều, thật đó!
Sau một hồi im lặng, Lạc Tử Dạ ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn khiến người khác bị mê hoặc của hắn. Khóc rấm rứt ra điều kiện: “Nhưng ta cũng có một điều kiện...”
Mi tâm Phượng Vô Trù nhăn lại, đôi mắt ma mị hiện lên chút không vui. Áp lực vô hình giống như quân vương ma giới đang tản ra trong không khí, giống như lời cảnh cáo vô hình với Lạc Tử Dạ. Cảnh cáo nàng chớ nên tính toán đàm phán điều kiện với hắn!
Ai ngờ, có vẻ như Lạc Tử Dạ vẫn hồn nhiên không phát hiện ra phản ứng, hơi thở đè nén và sắc mặt của hắn, vẫn tiếp tục rấm rứt khóc: “Ngươi phải giữ bí mật, không được đem chuyện ta có nhiều mỡ kể ra ngoài! Nếu không gia sẽ không xong với ngươi đâu! Người khác hỏi, ngươi phải nói là đây là cơ ngực tráng kiện, uy vũ của gia, biết không?”
Phượng Cổ Trù nhìn nàng, khóe miệng giật nhẹ vài cái. Cuối cùng không chịu được dáng vẻ này của nàng nữa, nên khó chịu quay đầu, không nhìn nàng thêm cái nào nữa, quay người đi thẳng! Về đến đường chính, đám người ở bên cạnh nhanh chóng dạt sang hai bên nhường đường cho hắn!
Lúc này Lạc Tử Dạ mới giả vờ thút thít đứng lên, nàng biết mình đã lừa gạt được qua ải này rồi!
Mà Tiểu Minh Tử khi ấy cũng được thị vệ đưa vào trong, ở bên cạnh Lạc Tử Dạ. Trong lòng gã, lúc này Thái tử vào đây trước chắc chắn là vì long mạch trong truyền thuyết, là một tiểu thái giám có chí lớn, đương nhiên gã phải dốc lòng cố gắng cùng Thái tử tìm được long mạch, giơ roi thúc ngựa đi lên đỉnh cao quyền lực! Vì thế mà gã liền tới đây!
Gã đâu biết, Thái tử nhà gã chỉ biết quốc tự đó có vấn đề, còn vấn đề cụ thể thể nào thì không rõ.
Phượng Vô Trù đi tới đường lớn, Lạc Tử Dạ cuối cùng cũng đứng lên.
Minh Dận Thanh nhìn nàng một cái, giơ tay rồi há miệng, nhìn dáng vẻ của hắn như định chào hỏi, nhưng trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên hình ảnh Lạc Tử Dạ vừa rồi khóc thút thít, khóe miệng giật vài cái. Hắn nhìn nàng mãi không nói được câu chào hỏi, chỉ đành gật đầu rồi quay người đi trước.
Chắc chắn Lạc Tử Dạ là người đàn ông mâu thuẫn nhất mà đời này hắn từng gặp! Ngươi nói y đàn bà ư, y có thể bỗng dưng thốt lên những lời nói hùng tráng hoặc là làm ra những hành động thô lỗ, khiến người khác cảm thấy y đàn ông hơn bất cứ ai. Ngươi nói y đàn ông ư, y lại có thể ôm gối, trước mặt đám đông, ngồi dưới gốc cây, vì bị phát hiện có chút mỡ mà đau lòng ngồi khóc thút thít rõ lâu, thật là...
Long Ngạo Địch mặc quân trang cũng nhìn nàng một lúc lâu. Đôi mắt khẽ run rẩy, không biết nên nói gì. Tựa như cũng muốn nói với Lạc Tử Dạ một câu, chào hỏi một cái hoặc là hành lễ, nhưng nhìn khóe mắt nàng vì lúc nãy gào lóc mà vẫn còn dính lệ, hắn nhợt có cảm giác bối rối. Sau khi đờ ra bèn gật đầu, nói: “Mạt tướng còn phải đi thị sát một vòng cuối, xin cáo lui trước!”
Nói xong liền nhanh chóng rời đi, như thể bị sói đuổi đằng sau.
Hai anh đẹp trai đều đối xử với nàng như thế làm nàng càng thêm đau buồn. Quay sang nhìn Hiên Thương Dật Phong - người duy nhất còn ở trước mặt nàng - với ánh mắt đáng thương như chú chó con bị vứt bỏ. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau gáy Hiến Thương Dật Phong, nhưng trên mặt vẫn luôn là nụ cười ấm áp. Ngón tay như ngọc đưa tay, lấy chiếc lá trên mái tóc rối bời đang đội chiếc mũ xiêu vẹo của nàng ra.
Hắn mỉm cười: “Thái tử Thiên Diệu vẫn cần phải chú ý hình tượng. Dù sao bộ dạng thế này nếu truyền ra ngoài, thì cũng không ra thể thống gì cả!”
Giọng nói của hắn dịu dàng động lòng người, như nước suối chảy róc rách, mang theo sự nhắc nhở nhưng sự nhắc nhở này lại không khiến người khác cảm thấy chói tai, mà còn đem theo một chút quan tâm. Chỉ là sự quan tâm này như hoa trong sương, trăng trong nước, rất khó chạm vào. Tựa như chỉ hơi lộ ra phía trước, sự mỏng manh này khiến người khác bỏ qua mất sự quan tâm, cứ thế nhẹ nhàng tan biến.
Trong quan tâm có lạnh nhạt, trong dịu dàng có xa cách. Vương tôn công tử, khiêm tốn như ngọc. Tựa trăng tựa sương, không thể với tới.
Hắn nói xong những lời đó cũng chầm chậm nhập vào đội ngũ.
Lạc Tử Dạ đứng ngây ngẩn tại chỗ, sờ lên đầu mình, đó là nơi anh đẹp trai vừa dịu dàng giúp nàng lấy lá rụng xuống. Nàng thầm thở dài, trai đẹp dịu dàng như thể đương nhiên khiến người ta nghĩ lung tung rồi. Chỉ có điều, dưới sự dịu dàng đó còn có sự xa cách khiến người khác khó lòng nắm bắt, cũng lộ ra tín hiệu nguy hiểm như có như không. Nàng hiểu rõ, hắn giống như đang quăng một tấm lưới to, từ trong ra ngoài đều phơi bày ra sự dịu dàng và hấp dẫn chí mạng!
Tấm lưới này, nếu thực sự bị chìm đắm trong đó rồi, chắc chắn hắn sẽ không chỉ dùng sự dịu dàng đối xử, mà sẽ là sự vô tình và cay độc bên trong vẻ dịu dàng đó. “Thái tử điện hạ, ngài lại nghĩ gì đó?” Tiếng nhắc nhở của Tiểu Minh Tử vang lên. Thái tử cứ nhìn đắm đuối bóng dáng của Hiến Thương Phong vương, không phải lại nhìn trúng Hiến Thương Phong vương rồi đấy chứ?
Lạc Tử Dạ hồi hồn, không trả lời. Nàng chỉ cây cổ thụ cách đó không xa, mở miệng nói: “Đi lấy quần áo của gia ở bên đó về đây!” Quần áo vừa rồi nàng cởi ra giấu ở đằng sau cây. Sau khi Tiểu Minh Tử lấy quần áo về, nàng nhanh chóng thay áo bào. Rồi sau đó chạy như điên đuổi theo!
Lúc đó, đại lễ tế đã bắt đầu. Nàng từ xa nhìn về phía đài cao, thật sự cảm thấy Phượng Vô Trù không thích hợp tế thiên. Bởi vì tế lễ cần phải có tâm thái và sắc mặt thành tín, thể hiện lòng tôn kính với tổ tiên và phật tổ. Nhưng con hàng này cứ đứng ở đó, kiêu ngạo, cao cao tại thương, không mảy may nhìn ra được một chút thành tín hay tôn kính nào cả.
Thậm chí khí thế ma mị của hắn vô cùng lớn mạnh, mạnh tới mức có thể chèn ép khí thể thanh khiết linh thiêng của cả ngôi chùa này. Khiến người khác vừa nhìn liền nghĩ đến ma và phật đang giao đấu, thời khắc này lại cùng tồn tại một chỗ. Ngay cả hơi thở của thần phật trong chùa dường như cũng bị khí thể của hắn chèn ép. Một cảm giác mâu thuẫn và áp lực, khiến người ta cảm thấy kỳ dị! Tiểu Minh Tử ở bên cạnh nàng đương nhiên cũng có cùng cảm nhận với nàng! Vì thế ánh mắt sùng bái của gã cũng nhìn về phía Phượng Vô Trù, giữa hai hàng lông mày tràn đầy khao khát và sự tán thưởng!