“Phụt..” Minh Dận Thanh không kìm được, phun thẳng ngụm trà ra, vẻ mặt nhìn Lạc Tử Dạ tràn ngập sự khó tin. Hiên Thương Dật Phong cầm ly rượu ngẩn người nhìn Lạc Tử Dạ, cảm xúc kia hẳn nên được lý giải là... ly kỳ nhỉ?!
Ánh mắt của đám đại thần đều trợn tròn lên, đây... đây là bài hát gì vậy? Thái tử cứ “ta ta ta ta” cả nửa ngày như điện thế kia, “ta ta” xong lại bắt đầu hát mấy ca từ kỳ quặc, xin hỏi việc gieo một hạt giống đến ngày thu hoạch quả... thì có gì hay mà hát chứ? Ngay cả Nhiếp chính vương điện hạ, dù đã đoán trước được rằng rất có thể Lạc Tử Dạ sẽ phát điện, nhưng khi nhìn thấy y điên dại đến mức này, cùng với tư thế di chuyển sang hai bên lắc la lắc lư của y, thì hắn vẫn thực sự cảm thấy không hiểu nổi! Đôi mày rậm hơi nhíu lại, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành. Lạc Tử Dạ nói bài hát này là tấm lòng củay dành cho hắn, cũng coi như là hát cho hắn nghe. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy ca từ của bài “Trái táo nhở” này có lẽ còn khiến người ta khó chấp nhận hơn hắn tưởng tượng rất nhiều!
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, Lạc Tử Dạ đã hát xong câu đầu tiên! Sau khi hát xong, nàng lại tiếp tục lắc lư di chuyển sang phải, còn nháy mắt một cái đầy thâm tình, nhìn về phía Phượng Vô Trù hát tiếp: “Hái những vì sao tặng cho chàng, ngắt lấy ánh trăng tặng cho chàng, làm cho vầng thái dương ngày ngày mọc lên vì chàng!”
Hát xong câu này, nàng đưa tay bắn một nụ hôn gió vô cùng nhiệt tình về phía hắn!
Nhiếp chính vương nghẹn thở, tay vẫn siết chặt chiếc ly rượu như trước, nhưng nếp nhăn giữa lông mày của hắn càng sâu thêm một chút, lẳng lặng ngồi trên vương tọa cao cao tại thượng thuộc về Nhiếp chính vương, không động đậy. Nếu nhìn kỹ, thì dáng vẻ của hắn lúc này còn thoáng như muốn nôn ra vậy.
Những người khác cũng đều cầm ly rượu, run run khóe môi, nhìn Nhiếp chính vương đầy cảm thông. Tuy bao nhiêu năm nay, Thái tử gia vẫn luôn thích cưỡng bức mỹ nam, trong quan niệm của mọi người, ngài ấy chính là một tên đoạn tụ, nhưng hát tặng đàn ông ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thế này, thì thực sự cũng có phần khiêu chiến thần kinh của mọi người quá đi! Vì Nhiếp chính vương, hái cả sao, ngắt cả ánh trăng, thái dương cũng mọc lên ư?! Không biết hôm nay, sau khi Nhiếp chính vương điện hạ nghe bài hát này xong, sau này còn có thể ngồi ngắm sao, ngắm trăng, hay nhìn lên mặt trời nữa hay không đây! Vừa nhìn vẻ mặt kia của hắn, Lạc Tử Dạ tiết mục đích báo thù và làm hắn khó chịu của mình đã thành công rồi! Nàng nở nụ cười rất bỉ ổi, vừa dẫn dắt đám cung nhân lắc lư qua trái qua phải, vừa tiếp tục nháy mắt đưa tình với hắn: “Biến thành cây nến tự bùng cháy chỉ vì chiếu sáng cho chàng. Trao trọn tất cả những gì ta có cho chàng, chỉ cần chàng thích! u dê, chàng khiến cho mỗi ngày của ta đều trở nên đầy ý nghĩa, cuộc sống tuy ngắn ngủi, vẫn vĩnh viễn yêu chàng. Không! Rời! Không! Bỏ!”.
Hát đến bốn chữ cuối cùng này, nàng kiễng chân lên, cất cao tiếng hát, ánh mắt mơ màng như hàm chứa tình cảm sâu đậm!
Nãy giờ sắc mặt Phượng Vô Trù vẫn không biến đổi, chỉ cầm ly rượu nhìn nàng. Có điều, ánh mắt hắn dường như hơi trầm xuống, các kiểu cảm xúc muốn nôn, nghi hoặc, ghê tởm đan xen vào nhau. Cuối cùng biến thành không thể tin nổi, hắn thực sự không thể hiểu nổi, rõ ràng Lạc Tử Dạ cũng là một người đàn ông. Một người đàn ông như y, làm sao có thể thản nhiên hát ra những ca từ ghê tởm thế này với một người cũng là đàn ông như hắn chứ?!
Đám đại thần cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, da gà da vịt nổi hết cả lên, cả thịt mỡ và thịt ba chỉ toàn thân từ trên xuống dưới đều tê dại, hay có thể gọi tắt là “vô cùng buồn nôn”. Liếc nhìn Phượng Vô Trù một cái, họ thực sự cũng không biết nên cảm thông với hắn hay là hâm mộ hắn nữa. Hâm mộ là vì có người chân tình như thế này, cảm thông là vì chỉ tiếc là giới tính giống nhau!
Đến giờ thì cuối cùng Hiên Thương Dật Phong cũng không nhịn nổi nữa, che miệng ho sù sụ, rõ ràng là cũng bị sặc vì những câu hát này. Có điều, ánh mắt hắn ta nhìn Lạc Tử Dạ lại có thêm phần nghiền ngẫm!
Thế nhưng, chỉ một giây sau, vẻ nghiền ngẫm trong mắt hắn ta lập tức tan biến, biến thành vẻ mặt trống rỗng! Chỉ thấy sau khi Lạc Tử Dạ hát xong mấy ca từ ghê tởm đến mức tất cả những người có mặt trong điện đều cảm thấy không ổn kia xong, lại cao hứng nhảy lên như một con ngựa hoang đứt cương, đưa hai cánh tay ra, tay cứ chỉ tới chỉ lui về phía Phượng Vô Trù, cất tiếng hát vừa thâm tình vừa ngại ngùng: “Chàng là trái táo nhỏ, trái táo nhỏ của ta, yêu chàng đến thế nào cũng không cảm thấy nhiều!”
Hát xong câu này, nàng còn e thẹn vẫy tay với Phượng Vô Trù!
“Tách...” Cuối cùng Nhiếp chính vương điện hạ cũng không nhịn được nữa. Dưới vẻ mặt ghê tởm mà lại
mềm mại của y, cùng với những ca từ khiến người ta không thể nào chịu đựng nổi đó, tay hắn run lên, rượu trong ly bị hắt cả ra ngoài! Mặt các vị đại thần đều ngây ra như phỗng, sau đó vội quay đầu nhìn quả táo đặt trên bàn ăn trước mặt mình, rồi lại quay sang nhìn Phượng Vô Trù một cái, cúi đầu nhìn quả táo một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn Phượng Vô Trù, cứ như vậy lặp đi lặp lại đến vài lần, dùng cả sinh mạng của mình để nỗ lực đi tìm kiếm điểm tương đồng giữa Nhiếp chính vương điện hạ và quả táo kia! Mắt họ trợn lên trừng trừng, đầu thì xoay liên tục sang hai bên, cổ cũng sắp gãy luôn rồi!
Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh thì quay sang nhìn nhau, sau đó nhìn Long Ngạo Địch một cái, rồi cả ba người đều im lặng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào quả táo trên bàn ăn trước mặt mình.
Thời khắc này, mọi người đều chỉ cảm thấy rằng, kể từ ngày hôm nay trở đi, sau này họ không chỉ phải bớt ngắm vì sao, ánh trăng và mặt trời, mà đại để ngay cả quả táo họ cũng không thể nhìn thẳng được nữa. Dù sao thì hiện giờ nhìn quả táo, họ cũng đã cảm thấy hoàn toàn không thể nào ăn nổi rồi.
Cũng đúng lúc này, Lạc Tử Dạ lại nháy mắt một cái nữa, nhìn Phượng Vô Trù, tiếp tục lắc lư di chuyển sang hai bên, hát: “Khuôn mặt nhỏ xinh đỏ hồng làm cả trái tim ta ấm áp...”
“Khụ khụ...”
“Khụ...”
Các đại thân, bao gồm cả Hoàng đế, đều bị sặc nước! Tất cả đồng loạt quay sang nhìn mặt Phượng Vô Trù. Nhiếp chính vương đỏ hồng khuôn mặt nhỏ xinh, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ xinh... đỏ hồng ư?! Dường như lúc này mặt của Nhiếp chính vương điện hạ, cũng thực sự đang dần dần ửng hồng lên, nhưng... nhìn chiếc ly rượu sắp bị bóp vỡ vụn trong tay hắn kia, sau gáy mọi người đều toát mồ hôi lạnh, mặt của Nhiếp chính vương, thực sự không phải là đỏ hồng lên vì tức sao?!
Lạc Tử Dạ lại hồn nhiên như không nhận ra, toàn thân giống như một cơn lốc xoáy, vừa nhảy múa vừa ca hát: “Thắp sáng lên ngọn lửa sinh mệnh của ta, ha ha ha ha! Chàng là trái táo nhỏ, trái táo nhỏ của ta, giống như một đám mây tuyệt mỹ trên trời cao...”. Hát đến đây, nàng lại nhìn hắn đầy thâm tình, hát tiếp: “Ngày xuân lại đến rồi, hoa nở khắp sườn đồi, gieo hạt giống hy vọng sẽ có ngày thu hoạch •!” Câu này thì mọi người đều có thể hiểu rõ được. Ý của Thái tử gia, là ngài ấy ái mộ Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương đẹp như đám mây, Thái tử cũng tỏ ý rằng mình kiên quyết sẽ không bỏ cuộc! Gieo một hạt giống hy vọng, tương lai nhất định sẽ có ngày thu hoạch! Ặc, tình cảm sâu đậm như thế này, những người đứng ngoài xem như họ hắn cũng nên cảm động đúng không?
Nghe tới đây, Phượng Vô Trù vẫn cầm nguyên ly rượu trong tay, vẫn không hé răng nói lời nào. Sắc mặt lúc nãy còn như hơi đỏ lên vì phẫn nộ đó cũng dần dần trở nên bình tĩnh lại, tiếp tục bày ra vẻ mặt coi thường và miệt thị. Những người khác cũng đều thở phào một hơi nhẹ nhõm như thế cuối cùng cũng được giải thoát vậy!
Hiển nhiên, mọi người đều cho rằng Lạc Tử Dạ đã hát xong rồi!
Thế nhưng, cũng đúng lúc này, nàng lại nhảy bật lên! Lại chỉ về phía Phượng Vô Trù, dẫn đầu theo đám cung nhân đang rơi lệ đầy mặt, hai tay chống vào eo, lắc lắc mông, làm ra vẻ dễ thương mà hát: “Trước đến giờ chưa từng cảm thấy chàng đáng ghét, tất cả mọi thứ của chàng ta đều thích cả, có chàng, mỗi ngày đều trở nên tươi mới! Có chàng mà ánh mặt trời càng xán lạn hơn, có chàng rồi màn đêm cũng không còn u tối nữa, chàng là mây trắng, ta là trời xanh!”
Khóe môi mọi người đều giật giật, hóa ra vẫn còn một đoạn nữa à?! Nhiếp chính vương là mây trắng, Thái tử là trời xanh ư? Họ có thể rơi những giọt nước mắt cảm thông với trời xanh được không?
Tiếp sau đó, hai tay nàng ôm lấy mặt, khuôn mặt đầy vẻ mong chờ và ảo tưởng, hát: “Ngày xuân và chàng chầm chậm rảo bước giữa những bụi hoa đang nở rộ, đêm hè sánh vai cùng chàng ngắm những vì sao chép
mắt, hoàng hôn mùa thu và chàng cùng rong ruổi trên những đồng lúa vàng ươm, hoa tuyết mùa đông bay lượn làm cho chàng - Càng! Thêm! m! Áp!”
Vẻ mặt của nàng đầy khao khát, khuôn mặt mơ mộng về chuyện yêu đương, còn ôm mặt lắc trái lắc phải y như bút màu Tiểu Tân lúc xấu hổ vậy. Môi Phượng Vô Trù khẽ run lên, nhìn dáng vẻ đó của nàng, hắn đã cảm thấy huyệt thái dương của mình nhức inh lên rồi, gân xanh trên trán cũng từ từ nổi lên...