Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lạc Tử Dạ vươn tay xoa xoa đuôi mắt của mình, trịnh trọng nói: “Hình như hơi chuột rút thật

Mọi người đều nói rằng mí mắt trái giật là tai họa, mí mắt phải giật là may mắn, vừa rồi gia giật mắt phải nên chắc là sẽ có chuyện tốt xảy ra! Các vị cứ tiếp tục đi, gia đi về trước

Hí hí, Nhiếp chính vương điện hạ, ngài đi cùng không?” Nàng nói đến đây liền quay đầu nhìn Phượng Vô Trù, ánh mắt vô cùng chân thành, giống như là mắt nàng thật sự mới bị chuột rút vậy!

Phượng Vô Trù cười lạnh một tiếng, đi ra ngoài thật nhanh, lúc đi ngang qua người của Lạc Tử Dạ liền chậm rãi dùng chất giọng lạnh lùng nói: “Đuổi theo! Nếu mí mắt thường xuyên chuột rút thì3không phải là chuyện gì tốt đâu

Như Cô đã nói trước đó, đến lúc cần thì Cô cũng không ngại móc cặp mắt đó ra đâu!”

Lạc Tử Dạ: “...”

Nàng nghe lời nói hung ác của hắn xong liền nuốt một ngụm nước bọt, cả người run lên một cái.

Phượng Vô Trù sớm đã nói rằng nếu nàng dám dùng đôi mắt này để nhìn những tên đẹp trai khác thì hắn sẽ móc nó ra! Nàng hoàn toàn không ngờ rằng đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, hơn nữa còn nhai đi nhai lại!

Nàng run run một lát rồi cười khan đuổi theo sau hắn: “Ha ha ha, nói cái gì đó, làm gì có người thường xuyên bị chuột rút mí mắt chứ, đây chỉ là hiện tượng thỉnh thoảng mới xảy ra thôi, ha ha ha...” Giọng1cười vừa khô khan vừa giả dối

Những người còn ở lại nhìn một lát, Lạc Túc Phong nói một câu: “Nếu đã như vậy rồi thì giải tán đi! Trẫm đi thăm Long tướng quân và hai vị khách quý bị thương nặng kia!” “Tất nhiên là chúng ta sẽ cùng đi với ngài!” Gia Trác Phong lên tiếng, đột nhiên nói thêm: “Nhắc mới nhớ, không chỉ có thể, ngày mai Vương tử điện hạ của nước ta còn chuẩn bị đến đây để cùng xem lễ, ngài ấy còn ra lệnh cho tiểu vương bẩm báo tin tức này với Quân chủ nước Nhung trước để tránh việc Bệ hạ cảm thấy kỳ lạ khi thấy ngài ấy đột ngột tới!” Hắn vừa dứt lời là Quân chủ nước Nhung lập tức mở miệng hỏi: “Vương tử điện hạ6của quý quốc? Là vị nào thế? Chẳng lẽ là...”

“Không sai! Là Đại vương tử Thân Đồ Diệm, Công chúa của nước ta cũng có khả năng sẽ đi cùng, chẳng qua đây chỉ là khả năng thôi, tiểu vương không dám nói chắc rằng Công chúa có tới hay không!” Gia Trác Phong khom lưng, nhanh chóng nói hết câu.

Trước nay, Công chúa đều thích chạy khắp nơi với Vương tử, nhưng mà Vương tử có bằng lòng dẫn Công chúa tới hay không thì hắn không dám nói chắc.

Cho nên, để chuẩn bị tinh thần thì hắn vẫn thông báo cả việc này luôn!

Quân chủ nước Nhung vội vàng gật đầu, lập tức nói: “Nếu Đại vương tử của bộ lạc Cách Nhĩ sắp đến thì ngày mai bản vương nhất định sẽ phải người đi nghênh đón, cũng4sẽ chuẩn bị phòng trước cho Vương tử, các hạ có thể yên tâm!”

***

Bên kia còn đang sôi nổi bàn chuyện, bên này thì Lạc Tử Dạ đang cố đi theo Phượng Vô Trù.

Nàng đi được mấy bước liền dừng chân, cau mày nhìn về phía lều trại của Doanh Tần, nàng muốn đi vào trong nhìn một cái

Mặc dù nàng biết tình trạng hiện tại của hắn, cũng biết hắn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nhưng nàng vẫn rất quan tâm hắn

Tất nhiên là Phượng Vô Trù có thể cảm nhận được bước chân của Lạc Tử Dạ dừng lại

Hắn cũng dừng lại, quay về nhìn nàng, đôi mắt ma quỷ lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, bên trong mắt hắn chứa đựng sự bá đạo và kiêu căng thường thấy, hắn nhìn chằm chằm nàng rồi hỏi: “Lo cho hắn à?” “Ừ!” Lạc Tử Dạ gật đầu, rất thẳng thắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK