Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nói đến đây, một cô gái mặc quần áo màu đen và trang sức của đại mạc xuống ngựa

Trên mặt nàng đeo khăn che mặt, trên trán đeo đồ trang sức rủ xuống, một đôi mắt hạnh ẩn tình nhưng cũng lộ ra mấy phần hung ác

Nếu nói Đạm Đài Dục Đường là đóa sen tuyết tinh khiết, vậy vị cô công chúa này chính là hoa địa ngục thần bí.

Nhìn một cái đã biết không phải người dễ chung đụng!

Sau khi người đàn ông kia xuống ngựa thì lập tức vỗ vai mấy vị vương gia khác, hắn mở miệng cười, giọng nói thẳng tính phóng khoáng: “Ha ha ha! Quá khách khí, Thân Đồ Diệm nào có bản lĩnh để chư vị đứng lên3nghênh đón cả vậy? Uống rượu, chúng ta uống rượu!” Gia Trác Phong lập tức khom lưng nói: “Vương tử, vị trí của ngài đã chuẩn bị xong rồi!”

Vừa nói lời này, hắn lại chỉ chỉ vị trí đối diện với Lạc Tử Dạ

Đôi mắt như ưng của người nọ nhanh chóng quét tới, lại dùng trên người duy nhất không đứng dậy cũng không chào hỏi hắn ở nơi này

Một bộ quần áo đỏ, một cặp mắt đào hoa trời sinh, trong tay cầm quạt

Hẳn phất phất tay, tỏ ý bảo Gia Trác Phong lui ra! Hắn trực tiếp đi về phía Lạc Tử Dạ

Thầy Lạc Tử Dạ mỉm cười không động đậy, khóe miệng hắn cũng cong lên một chút, đó là nụ cười1thuộc về người đại mạc liều lĩnh không màng tất cả

Hắn đi tới bên cạnh Lạc Tử Dạ, không thèm chào hỏi gì cả mà trực tiếp đưa tay xuống dưới cằm Lạc Tử Dạ: “Tên mặt trắng(*) này chính là Thái tử Thiên Diệu?”

(*) Mặt trắng: Chỉ đàn ông bám váy phụ nữ, hoặc bị bao nuôi, nghĩa khác là chỉ những anh chàng có dáng vẻ mặt mày trắng nõn, xinh đẹp thanh tú

Ai ngờ tay hắn vừa mới bóp đến cằm Lạc Tử Dạ, nàng đã đưa ngang cây quạt một cái!

Không ai thấy nàng dùng sức thể nào, tay hắn đã bị giữ lại, làm thế nào cũng không động đậy được

Mắt hắn chuyển lạnh, nhưng Lạc Tử Dạ lại nhanh hơn,6đưa tay ra bóp cắm hắn: “Nếu như ngoại hình của ngươi khó coi cũng đừng phách lối trước mặt gia! Từ trước tới giờ gia chỉ tha thứ và kiên nhẫn với trai đẹp mà thôi!”

Sắc mặt nàng lạnh lùng, nói lời này thật ra cũng là đang sỉ nhục đối phương

Đối phương biết rõ nàng là Thái tử Thiên Diệu, thế mà lại nói nàng là một tên mặt trắng, đương nhiên là vì muốn sỉ nhục

Nàng lập tức dứt khoát mỉa mai lại dáng vẻ xấu xí của đối phương là được!

Câu này của nàng không biết đã đâm trúng dây thần kinh nào của Thân Đồ Diệm, khiến hắn cười to điên cuồng

Hắn mở miệng nói: “Ngoại hình của bản vương không4dễ nhìn? Trong đại mạc có ai không biết Thân Đồ Diệm ta là chàng trai đẹp nhất đại mạc?”

Hắn vừa nói xong, đừng nói là Lạc Tử Dạ, những người khác đều câm nín.

Hơn nữa không ít chàng trai đại mạc đều cảm thấy trên đầu mình có quạ đen bay qua

Đại mạc bọn họ không thể so với Trung Nguyên, ở đại mạc, đàn ông có vẻ ngoài đẹp lại luôn bị người khác nhạo báng, thực lực mới là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm đàn ông chân chính

Cho dù Vương tử Thân Đồ được công nhận là chàng trai đẹp nhất đại mạc, nhưng không phải hắn vẫn luôn coi đó là điều sỉ nhục sao?

Hôm nay sao lại nói như vậy?

Nhưng3sự câm nín của Lạc Tử Dạ là bởi vì nàng thật sự rất khó xuyên thấu gương mặt đầy râu, không thấy rõ ngũ quan trước mặt mình mà tìm ra được chút phong thái nào chứng tỏ đây là mỹ nam đẹp nhất đại mạc!

Trong lúc tất cả mọi người cạn lời, cuối cùng Thân Đồ Diễm cũng xuyên qua con ngươi Lạc Tử Dạ phản chiếu bản thân thấy được mặt mình đầy râu! Hắn đưa tay sờ một cái, hơi lúng túng, nhưng vẫn nói như không có chuyện gì: “Chẳng qua là mấy ngày quên cạo râu! Dáng vẻ ông đây đẹp là chuyện cả đại mạc đều biết, quá chú trọng chăm chút vẻ ngoài sẽ khiến những người đàn ông khác lúng túng không sống nổi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK