Nhưng trong lời nói lại loáng thoáng tỏ ý là mấy ngày trước hắn bị ám sát nhưng không hề chất vấn Hoàng đế Thiên Diệu, thế mà bây giờ Hoàng đế Thiên Diệu lại nghi ngờ hắn vì vụ án này, Thiên Diệu xử sự như vậy có phần thất lễ rồi!
Tuy nhiên, hắn vừa dứt lời, Đại Lý Tự thiếu khanh đã nói luôn: “Bệ hạ, thần cho rằng việc nào ra việc nấy. Cho dù Minh vương thật sự bị ám sát trên đất Thiên Diệu chúng ta đi chăng nữa cũng không thể chứng minh rằng chuyện Nhị hoàng tử gặp chuyện không liên quan gì tới ngài ấy!”
Dù sao Đại Lý Tự thiếu khanh vẫn còn trẻ, cho nên lời nói và hành động2của y đều có nề nếp, không biết lươn lẹo hay lý do lý trấu. Y chỉ nói những gì mình cho là sự thật. Lời này vừa thốt ra, những gì mà Minh Dận Thanh nói nãy giờ coi như vô ích! Sắc mặt hắn thoáng cái trở nên khó coi vô cùng...
Mà lúc này, Võ Hạng Dương vẫn đứng một bên cuối cùng cũng lên tiếng: “Thưa bệ hạ Thiên Diệu, bản điện hạ cũng nghĩ rằng Minh vương không liên quan gì tới chuyện này, bởi vì Minh vương và ta vẫn luôn ở cạnh nhau. Theo bản điện hạ thấy, Minh vương điện hạ không có thời gian làm những việc này, chắc chắn là có người hãm hại ngài ấy!”
Võ Hạng Dương nói vậy8khiến Minh Dận Thanh hơi sững người, không ngờ Võ Hạng Dương lại nói giúp cho mình. Thế nhưng những thứ kia chẳng phải là do hắn sai người đặt ở trong sân viên của mình sao? Vậy mà lúc này hắn lại giúp mình thoát tội? Minh Dận Thanh nhìn sang Võ Hạng Dương bằng ánh mắt khó hiểu, Võ Hạng Dương lập tức đáp lại hắn bằng một nụ cười bất đắc dĩ.
Minh Dận Thanh không phải kẻ ngu, nhìn là biết chắc chắn là trong chuyện này có chỗ bất thường.
Sau khi Võ Hạng Dương nói xong, Lạc Túc Phong đang định lên tiếng thì Lạc Tử Dạ đã nghiêng đầu nhìn chằm chằm Võ Hạng Dương: “Đại hoàng tử Long Chiêu khẳng định Minh vương6không làm chuyện này là vì Đại hoàng tử vẫn luôn ở cạnh Minh Vương Phượng Minh ư?”
“Đúng vậy!” Võ Hạng Dương gật đầu. Nếu lúc này hắn không giữ lập trường kiên định giúp Minh Dận Thanh thoát tội thì chắc chắn là Minh Dận Thanh sẽ ghi thù hắn, hắn tuyệt đối không còn bất kỳ đường lui nào nữa. Vì vậy, hắn trả lời cực kỳ kiên quyết. Sau khi nghe câu trả lời, Lạc Tử Dạ gật đầu như đã hiểu, mở miệng nói: “Ồ, thì ra là các ngươi vẫn ở cạnh nhau, lúc ngủ cũng ngủ cùng nhau nên người mới biết chuyện này không liên quan gì tới hắn!”
Nàng đã đặt ra một câu hỏi khó. Bây giờ Võ Hạng Dương chỉ3có hai sự lựa chọn. Một là hắn thừa nhận bản thân mình và Minh Dận Thanh có gian tình, ngay cả lúc ngủ cũng ngủ cùng nhau, do đó Minh Dận Thanh vô tội. Nói vậy chẳng khác nào hắn đã gián tiếp thừa nhận mình đoàn tụ, nói không chừng sang ngày mai chuyện của bọn họ sẽ xôn xao cả lên! Hai là hắn chỉ có thể nói là buổi tối hai người không ở cùng nhau, từ bỏ việc giúp Minh Dận Thanh thoát tội. Bởi vì lúc hai người không ở cạnh nhau, một mình Minh Dận Thanh có thể làm những việc khác.
Gì cơ?
Mọi người đều sững sờ. Vốn là bọn họ đã khá tin tưởng chứng cứ thuyết phục của Võ Hạng5Dương, ai ngờ Lạc Tử Dạ đột nhiên thốt ra một câu có vẻ như đang vạch trần gian tình giữa Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh. Ngủ cùng nhau á? Hay là thật ra bọn họ không phải lúc nào cũng ở chung một chỗ?
Lúc này, sắc mặt hai người kia lập tức xanh mét.
Minh Dận Thanh vội nói: “Không hề! Bản vương là một người đàn ông bình thường, cũng không có thói quen ngủ chung giường với người đàn ông khác!” Hắn không thể chịu được chuyện bản thân bị hiểu nhầm là đoạn tụ. Võ Hạng Dương cũng vội nói: “Ý của bản điện hạ là lúc bình thường chúng ta hay ở cạnh nhau, nhưng không hề ngủ cùng nhau. Mong Thái tử Thiên Diệu đừng có nghĩ nhiều!” Võ Hạng Dương cắn răng nghiến lợi nặn ra những lời này.
Lạc Tử Dạ gật đầu, sau đó nghiêng đầu nói với Lạc Túc Phong: “Phụ hoàng, người cũng nghe thấy rồi đó! Hai người bọn họ không phải lúc nào cũng ở cạnh nhau, ít nhất là lúc ngủ sẽ tách ra. Trong khoảng thời gian tách ra này, bọn họ có làm gì thì đối phương cũng chẳng biết. Vì thế, nhi thần cho rằng lời khai của Đại hoàng tử Long Chiều không thể lấy làm bằng chứng chứng minh Minh vương không sai thuộc hạ đi giết người!”
Nàng nói rất có đạo lý đấy, nhưng cuối cùng lại chọc giận Minh Dận Thanh. Hắn nhìn nàng chòng chọc, cắn răng nói: “Bản Vương là một người đàn ông bình thường nên đương nhiên là không ngủ cùng Đại hoàng tử Long Chiêu. Nhưng ta nghe nói Thái tử và Nhiếp chính vương điện hạ của quý quốc đã qua đêm với nhau nhiều lần đấy! Đây mới là... Hừ hừ!”
Hắn cố tình nói những lời này cho Lạc Túc Phong nghe. Tất nhiên là hắn biết ông rất nghi kỵ Phượng Vô Trù nên mới nói vậy để ly gián quan hệ giữa Lạc Túc Phong và Lạc Tử Dạ. Thế mà hắn vừa mới dứt lời, Lạc Tử Dạ đã lập tức nhìn hắn chằm chằm: “Minh vương cần gì phải đánh trống lảng? Bản Thái tử và Phượng Vô Trù đã ngủ chung hay chưa thì có liên quan gì tới ngươi hả? Trước tiên người cứ giải | thích rõ ràng về những binh khí trong sân viện của ngươi đi! Còn chuyện của gia và Nhiếp chính vương ấy à, Phượng Vô Trù còn không ngại bị ông đây đè, vậy người quan tâm làm cái gì?”
Lạc Tử Dạ nói xong, sắc mặt người nào người nấy đều trở nên kỳ quặc.
Phượng Vô Trù bị Lạc Tử Dạ đè ư?
Người cảm thấy kỳ quặc nhất chính là đại thái giám đứng sau Hoàng đế. Ông ta lẳng lặng suy tính trong lòng, tự nhủ nhất định phải truyền đạt thật chính xác những lời này của Thái tử tới Nhiếp chính vương điện hạ... Ông ta cũng muốn khuyên Nhiếp chính vương điện hạ quản lý Thái tử chặt chẽ một chút. Cho dù những lời của Thái tử đều là thật thì cũng không nên tùy tiện nói ra trước mặt nhiều người như vậy chứ! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì Vương biết giấu mặt vào đâu?
Mà vào lúc này, Phượng Vô Trù tự nhiên bị “đè” ở phủ Nhiếp chính vượng không hiểu sao lại hắt hơi một cái. Đôi mắt ma mị của hắn hơi híp lại...