Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Các ngươi kết phường bắt nạt một cô gái yếu đuối như ta, các ngươi có lương tâm hay không?” Thân Đổ Miếu lập tức lớn tiếng gầm thét, căm tức nhìn Lạc Tử Dạ, lại chờ xem phản ứng của đám người Vân Tiêu Náo, thân thể còn hơi lảo đảo một chút.

Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật một cái, cô gái yếu đuối, lương tâm? Cũng không biết là nàng ta cảm thấy bản thân quá tốt hay là thật sự không hiểu được ý nghĩa tinh hoa của từ ngữ, cho nên dùng từ không thích đáng! Lạc Tử Dạ nàng lại không nhận ơn huệ gì của cô gái này, vậy thì cái này thì có liên quan gì với lương tâm?

Sau khi nàng3nghe xong câu này cũng không nhìn Thân Đồ Miêu nữa, cảm thấy tranh luận hơi lãng phí thời gian của mình

Nàng là người kế vị của một nước, lại đang mang thân phận đàn ông, lúc này mà đi gây gổ với công chúa nước họ thì hơi mất phong độ, cũng sẽ bị nói là không biết phân biệt nặng nhẹ

Nghĩ như vậy, nàng lại càng không muốn để ý tới nữa!

Nàng trực tiếp nhìn về phía đài cao, nhìn chằm chằm thích khách bắt giữ Lạc Túc Phong, nàng mở miệng cười lạnh nói: “Ngươi biết điều thì lập tức buông phụ hoàng ta ra, mau chóng cút qua một bên, gia còn có thể để cho ngươi toàn thây!”

Nàng vừa dứt lời, thích khách1còn chưa kịp phản ứng lại, bên này bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi..

“Công chúa!” “Công chúa!” Tất cả mọi người quay đầu qua, mắt nhìn Thần Đồ Miêu cứ thể ngã xuống! Thân Đồ Diễm vội vàng đỡ nàng ta, nô tì ở phía sau Thân Đồ Miêu lập tức hô to: “Mau! Gọi đại phu, gọi người của nha môn tới, Công chúa của chúng ta bị Thái tử Thiên Diệu chọc tức mà đổ bệnh!”

Nàng ta vừa hổ như vậy, Lạc Tử Dạ suýt nữa thì bị nước bọt của mình sặc chết!

Những ánh mắt chỉ trích từ bốn phương tám hướng vẫn phóng thẳng vào người Lạc Tử Dạ, ánh mắt kia dường như đều đang nói, người ta là một6cô gái yếu đuối, người thân là đàn ông lại chẳng có phong độ chút nào, chọc tức người ta ra nông nỗi này! Lạc Tử Dạ cảm thấy mình rất sửng sốt, vừa rồi lúc mình mới kết thúc tranh luận với cô gái này, Thân Đồ Miêu vẫn còn ổn, hơn nữa còn lớn tiếng gầm thét với nàng, sao mình vừa mới quay đầu quát thích khách, thích khách không xỉu, nàng ta lại xỉu chứ?

Đám người Vân Tiêu Náo cũng sợ ngây người! Bọn họ trợn to mắt nhìn về phía Thân Đồ Miêu

Đây là tức đến đổ bệnh sao? Vân Tiêu Náo nghiêng đầu nhìn đám người Tiêu Sơ Ảnh, lúc này đám người Tiêu Sơ Ảnh cũng nhìn Thân Đồ Miêu chằm4chằm, biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.

Cả người Thân Đồ Miêu co quắp, dường như tình hình vô cùng nghiêm trọng

Sau khi mở mắt ra, nàng ta nắm tay Thân Đồ Diệm, nói đứt quãng: “Vương huynh! Miêu Nhi khó chịu..

Lạc Tử Dạ y nhục mạ Miêu Nhi còn không nói, còn uy hiếp muốn Miếu Nhi lập tức cút qua một bên, nếu không thì sẽ không toàn thây, Miếu Nhi sợ...”

Nói đến đây, nàng ta tỏ ra điềm đạm đáng yêu, nước mắt cũng chảy ra

Lạc Tử Dạ thật hết ý kiến, không nhịn được nói: “Vị công chúa này, người thật sự đúng là giỏi đơm đặt thật đấy, người đầu óc bình thường đều biết vừa rồi gia đang uy hiếp thích khách3có được không? Đời này gia mới chỉ thấy người nhặt tiền, còn chưa từng thấy vừa nhặt vừa mắng đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK