Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Vân Tiêu Náo nuốt nước miếng, nàng cố gắng bình tĩnh mà nói: “Trước khi đi Thái tử có nói, Nhiếp chính vương điện hạ nên hiểu rõ vì sao Thái tử cảm thấy tức giận

Lúc này ngài ấy vẫn đang cực kỳ tức giận, mọi chuyện, khụ khụ, mọi chuyện xin Nhiếp chính vương điện hạ tự mình suy nghĩ cho kỹ!” Thật ra nguyên văn lời của Thái tử là: “Các ngươi thay ông đây nói cho hắn biết, cứ y như vậy mà nói: Phượng Vô Trù, gia cảm thấy nếu người chưa ngu xuẩn như Bát Giới thì người phải biết rõ vì sao ông đây tức giận

Chuyện này con mẹ nó ngươi tự mình xem làm như thế nào, tính khí ngươi không tốt, tính khí nóng nảy3bạo phát này của ông đây cũng không phải ngày một ngày hai!” Khi đó bọn họ còn nghiêm túc hỏi thăm Thái tử xem rốt cuộc Bát Giới là ai.

Thái tử nói, miễn cưỡng xem như là một con heo thành tinh.

Một đoạn văn như vậy, có cho mình một trăm cái lá gan thì cũng không ai dám nói như vậy với Nhiếp chính vương điện hạ

Vì vậy Vân Tiếu Náo vô cùng uyển chuyển, uyển chuyển tới uyển chuyển lui, lời nói đã thành như vậy.

Nhiếp chính vương điện hạ trầm mắt.

Hắn cúi đầu xuống nhìn bọn họ, không được bình tĩnh lắm

Trong lòng hắn cũng hơi tức giận, hơn nữa cảm thấy cô nàng Lạc Tử Dạ này càng ngày càng coi trời bằng vung! Nàng dám đánh đồng con chó0với hắn, hơn nữa đãi ngộ dành cho hắn và chó y như nhau.

Trong cơn tức giận, hắn cũng không nói thêm câu nào mà chỉ rủ mắt hỏi: “Bây giờ Lạc Tử Dạ đang ở đâu?”

Hắn đứng ở cửa ra vào đã được một lúc như vậy mà trong lều vải không hề có một hơi thở nào, có thể thấy được bên trong không có ai

Cho nên, Nhiếp chính vương điện hạ có thể kết luận nàng không ở trong lều vải

Sau khi hắn hỏi xong, Vân Tiêu Náo và Hạ Tiểu Hi liếc nhìn nhau, Tiêu Sơ Ảnh và Thượng Quan Băng cũng liếc nhau một cái, không ai dám nói tiếng nào

Bởi vì lúc Thái tử đi có dặn là tung tích của nàng có nói cho ai cũng không cho5phép nói cho Phương Vô Trù, cho dù hắn bỏ ra mười vạn lượng bạc cũng không được nói

Điều đó đủ để thấy Thái tử tức giận cỡ nào, quyết tâm giữ khoảng cách với Nhiếp chính vương điện hạ.

Nhưng Nhiếp chính vương điện hạ hỏi, bọn họ dám không nói sao? Bọn họ vẫn còn trẻ, còn chưa cảm nhận được cuộc sống tươi đẹp phía trước, còn chưa gặp được lang quân như ý muốn, chuyện hôn nhân cũng chưa được quyết định, cứ như vậy mà chết đi không phải là rất đáng tiếc hay sao?

Bọn họ đều im lặng

Nhiếp chính vương điện hạ trầm mắt nhìn chằm chằm một hồi, hiểu rõ chuyện này nhất định là Lạc Tử Dạ đã dặn dò trước đó

Hắn cười lạnh một tiếng: “Không định4nói sao?” Câu nói đó vừa vang lên, khí áp lạnh như băng ùn ùn kéo đến, đè ép bọn họ.

Hơn nữa, khí áp đó còn khiến bọn họ cảm thấy thân thể bé nhỏ của mình không tự chủ được mà run rẩy

Nhưng Vân Tiêu Náo vẫn nói: “Khởi bẩm Nhiếp chính vương điện hạ, Thái tử không cho phép chúng thuộc hạ nói cho ngài biết, cho nên chúng thuộc hạ không thể nói.” Mặc dù nàng không muốn chết, nhưng ý của Thái tử nàng cũng không thể làm trái

Thượng Quan Bằng chưa tính là người của Lạc Tử Dạ, Tiêu Sơ Ảnh cũng không phải

Thế nhưng hai người họ tốt xấu vẫn có vài phần nghĩa khí giang hồ, cho nên sau khi nghe xong cũng không lên tiếng.

Vốn dĩ các9nàng cho rằng câu nói đó chắc chắn sẽ chọc giận Phượng Vô Trù, hơn nữa nếu không may thì hôm nay bọn họ phải giao cái mạng nhỏ của mình ra rồi.

Nhưng sau khi Nhiếp chính vương điện hạ nhìn chằm chằm bọn họ một hồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK