Hắn nhìn sang Hiên Thương Dật Phong tỏ ý muốn hỏi. Hiên Thương Dật Phong cũng mỉm cười lắc đầu ra vẻ không biết. Sau đó nhìn Phượng Vô Trù rồi lại nhìn Lạc Tử Dạ, mong một trong hai người có thể giải thích về món đồ2đó.
Nhưng với Phượng Vô Trù mà nói thì từ này cũng vô cùng lạ lẫm. Hắn hơi cau mày, nhìn Lạc Tử Dạ, hạ giọng hỏi: “Đó là thứ gì?”
“Thứ rất hay!” Lạc Tử Dạ quay sang, gật đầu với vẻ rất thành thật. Nàng nói, “Từ khi có nó không sợ bị rung lắc, đi đường nhẹ nhàng thoải mái. Trông có vẻ to hơn, cũng không dễ bị xệ. Từ nay về sau tâm trạng mỗi ngày đều rất kute!” Có điều, mấy lời này6là để nói với phụ nữ, chẳng liên quan gì tới đàn ông.
Nàng nói xong, những người khác quay sang nhìn nhau. Càng không hiểu đó là cái gì, còn cả không rung lắc, trông có vẻ to hơn, là ám chỉ cái gì... cả từ kute nữa. Mặc dù họ cũng chưa từng nghe những từ ngữ khí của nàng thì có thể đoán đại khái ý chỉ tâm trạng rất vui vẻ!
Nhưng Long Ngạo Địch là một tướng quân quen thuộc với quân trang. Hắn3nhìn Lạc Tử Dạ trầm ngâm mở miệng: “Ngực, hiểu theo nghĩa trên mặt chữ là ám chỉ phần ngực. Còn áo, có nghĩa bảo vệ. Vì thế, nếu thần không đoán sai thì chắc là thứ đó không khác gì hộ giáp trước ngực trên khối giáp quân trang. Thái tử điện hạ, mạt tướng nói đúng chứ?”
“Ừ.” Lạc Tử Dạ im lặng một lúc lâu, nhìn mỹ nam Long Ngạo Địch vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo lại ở đây phân tích ý nghĩa của9áo lót một cách nghiêm túc như vậy. Điều này làm nàng cảm thấy thế giới này thật vi diệu, hơn nữa nàng không hề cảm thấy buồn cười chút nào, thật đó!
Nàng cố gắng kiềm chế không dám cười sằng sặc, chầm chậm gật đầu, mở miệng đáp: “Từa... từa tựa thế” Sao nàng có thể đường hoàng nói cho họ biết nàng định tặng thứ đồ lót của con gái cho Phượng Vô Trù được? Nếu thể khác nào chọc Phượng Vô Trù tức đến4nhảy dựng lên, chém nàng thành tâm khúc!
Ai biết được, nàng vừa nói ra những lời đó.
Nhiếp chính vương điện hạ cười khẩy, đôi mắt ma mị tràn ngập sự khinh thường và không quan tâm. Hắn hơi vươn tay ra, hạ nhân lập tức hiểu ý dâng chén rượu đã rót đầy cho hắn. Hắn với tay đón lấy, đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ, hạ thấp giọng nói: “Không cần, Cô chinh chiến nam bắc, càn quét quân Nhung. Dù là tự mình tìm thợ giỏi chế tạo ra, hay là chiến lợi phẩm thu được cũng đều có khối giáp, hộ giáp trước ngực nhiều vô kể: Dù Cô không dùng đến những chiến lợi phẩm đó nhưng áo ngực thì đúng là Cô có rất nhiều, không cần đến cái của Thái tử!”.
“Phì... Nhiếp chính vương,ý của ngài là ngài có rất nhiều áo lót sao?” Lạc Tử Dạ cắn chặt răng, cảm thấy mình nên quay lưng lại, giả vờ quét vôi để lau nước mắt do cười mà chảy ra trên khóe mắt.
Phượng Vô Trù nhìn khuôn mặt nàng hơi xanh, giống như đang nhịn mà lại không biết nhịn cái gì, nhìn có vẻ rất khổ cực. Nhưng hắn vẫn gật đầu nói: “Đúng thế!” “Mọe...” Cuối cùng Lạc Tử Dạ cũng không nhịn được nữa, quay lưng về phía họ, nhìn trời đêm bắt đầu cố đè thấp giọng của mình, cười như điên mà không phát ra tiếng. Nước mắt do cười mà chảy ra đã đành, đến bụng cũng đau kinh khủng! Đêm hôm nghe trai đẹp lạnh lùng Long Ngạo Địch đầy vẻ đứng đắn, khuôn mặt nghiêm túc phân tích cái gì gọi là áo lót. Lại nghe tên khốn như Phượng Vô Trù nói hắn có rất nhiều áo lót, thế giới này đúng là vô cùng vi diệu... Hiên Thương Dật Phong thấy nàng nhìn lên trời, bờ vai run rẩy. Thi thoảng còn đưa tay lên có vẻ như đang lau nước mắt, quan tâm hỏi: “Thái tử sao thế?”
Giọng nói dịu dàng, cũng rất êm tai. Khiến cho Lạc Tử Dạ dâng trào cảm xúc, mặc dù nàng cười như điên nhưng lại không dám cười thành tiếng, cho nên vô cùng khổ sở, cười đến mệt lả còn có cảm giác muốn ngất tại chỗ luôn!
Sau khi cười được một lúc, nàng chống lưng ưỡn bụng, lau nước mắt ở khóe mắt, lắc đầu nói: “Ta... ha ha, ta chỉ... hô hô hô, ta chỉ đau lòng quá mà thôi, khó khăn lắm mới nghĩ ra một món quà đích thân làm tặng Nhiếp chính vương mà lại bị cự tuyệt phũ phàng... hì hì hì... phì... ha ha!”
Nàng vừa nói vừa không thể nhịn cười được phát ra những tiếng cười vô cùng kỳ cục. Cười đến mức khiến cho bốn người đều cau mày nhìn nàng. Rõ ràng là phản ứng của Lạc Tử Dạ có vấn đề:
Lạc Tử Dạ cười hi hi hô hô vài tiếng rồi nhanh chóng xua tay, nói: “Khụ khụ! Các ngươi không nên nghĩ nhiều... ta chỉ quá đau lòng, buồn quá hóa cười, chứ không hề có ý gì khác! Hơn nữa Nhiếp chính vương điện hạ à, ngài nghe ta nói, mặc. dù cách dùng của áo lót và giáp ngực tương đối giống nhau, nhưng lại rất khác biệt. Lúc ngài nhìn thấy nó sẽ hiểu ý của bản Thái tử! Bản Thái tử đảm bảo, trên đời này trừ ta ra không có người thứ hai có thể làm được!”
Nàng nói thế, Phượng Vô Trù có vẻ hứng thú, chớp đôi mi dày của mình, giọng nói hấp dẫn chầm chậm truyền tới: “Thật?”
“Thật!” Lạc Tử Dạ nghiêm túc gật đầu, ánh mắt chân thành.
Phượng Vô Trù vuốt chén rượu trong tay, lơ đãng lắc vài cái. Hắn biết nàng buồn ngủ rồi, hơn nữa... sau khi nàng đi, chỉ e là còn chuyện khác muốn làm. Dù hắn không thích chuyện nàng sắp làm nhưng hắn thực sự hứng thú với thứ mà nàng miêu tả, chậm rãi nói: “Nếu đã vậy thì Thái tử có thể về trước!”
Lạc Tử Dạ nghe xong, lập tức vẫy tay với bầy trai đẹp: “Các anh đẹp trai, hôm khác gặp lại!” Dù sao nàng ở lại đây thì Phượng Vô Trù cũng ở lại, nàng cũng chẳng thể trò chuyện với các anh trai được mà chỉ có thể quét vôi, thà đi còn hơn...
Đối với cách xưng hô của nàng dành cho họ, những người khác đều khẽ nhướng mày, tỏ ý không biết nói gì nhưng vẫn cười đáp lại.
Lúc Lạc Tử Dạ đang vui vẻ đi đến cửa, bên trong truyền đến tiếng nói dịu dàng mang ý cười của Hiến Thương Dật Phong: Thứ Thái tử miêu tả bản vương cũng thấy thú vị. Nếu thứ đó thực sự được tặng tới tay Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương cũng không thể giấu riêng, nhất định phải để chúng ta ngắm nghía một phen. Nói không chừng bản vương cũng có thể hạ lệnh cho người làm cho bản vương một cái giống thế!”
Lạc Tử Dạ nghe xong liền trượt chân, xém chút nữa ngã thành thế chó ăn phấn.