Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi dừng lại, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn Lạc Tử Dạ, khẽ mỉm cười

Nụ cười ấy mông lung như trăng trên cao, tựa như hắn đang thở dài, ôn tồn nói: “Ngươi không định giữ ta lại sao? Hoặc là, nhờ ta giúp ngươi?” “Hở...?” Lạc Tử Dạ hơi sửng sốt, cực kỳ hoài nghi bản thân có nghe nhầm hay không.

Ý của cái tên này, nếu nàng không hiểu sai thì là hắn định giúp nàng, đúng không? Nhưng mà why? Mà thôi, quan tâm tại sao hắn làm vậy làm gì, có người giúp đương nhiên là tốt, nàng lập tức nói: “Nếu Phong vướng chịu giúp đương nhiên là ta vô cùng cảm kích!”.

Lần này, đám người Võ Hạng Dương lập tức căng thẳng

Long Ngạo Địch nhìn Hiến Thương Mặc Trần, mở miệng3nói: “Phong vương thật sự muốn nhảy vào vũng nước đục này sao? Điều này không giống như thói quen xử sự bình thường của Phong vương!” Hắn vừa nói ra lời này, Hiến Thương Mặc Trần lại cười.

Hắn mở miệng nói: “Long tướng quân cũng đừng căng thẳng, can dự vào chuyện như vậy đúng là không phải thói quen của bản vương

Bản vương sẽ không ra tay, cũng sẽ không nhúng tay, đơn giản chỉ là ở bên cạnh xem thử, giúp chút việc thôi!”

Hắn nói mình sẽ không ra tay, vậy có nghĩa là nếu có đánh nhau, hắn chỉ đứng ở một bên xem thôi.

Nhưng hắn nói muốn ở bên cạnh xem thử, xem xong ra tay giúp vài việc nhỏ thôi

Việc nhỏ này là chỉ..

Câu trả lời này cũng thật mơ hồ! Ai0biết cái gọi là việc nhỏ kia có thật sự chỉ là việc nhỏ hay là mang đến cho bọn họ phiền toái không thể tránh khỏi?

Minh Dận Thanh lập tức mở miệng nói: “Nếu Phong vương đã khăng khăng như vậy, bản vương cũng sẽ không khách sáo nữa!” Hắn ta đang cảnh cáo Hiến Thương Mặc Trần, định ra tay với đối phương.

Hiến Thương Mặc Trần khẽ mỉm cười, trong đôi mắt dịu dàng cũng toát ra ánh nhìn lạnh lùng, hiển nhiên là không thích bị người khác uy hiếp như vậy

Hắn ung dung cười nói: “Nếu các hạ định ra tay với bản vương, bản vương cũng chỉ có thể cố gắng ứng đổi mà thôi!”

Lời của hắn rất rõ ràng, hắn sẽ không chủ động ra tay, chỉ giúp vài chuyện nhỏ.

Nhưng nếu5như Minh Dận Thanh định không khách sáo với hắn, hắn cũng sẽ không nể tình, chỉ có thể không khách khí với Minh Dận Thanh mà thôi.

Ngược lại, lúc này Thanh Thành nhìn công tử nhà mình một cái, trong lòng có mấy phần khó hiểu

Dưới tình huống bình thường, đối mặt với tình huống này, công tử nhất định sẽ mở miệng bảo Hiến Thương Mặc Trần trực tiếp cút đi, nói nơi này có mình ngài ấy bảo vệ Thái tử là đủ rồi.

Nhưng hôm nay là tình huống gì vậy?

Hiên Thương Mặc Trần lấy lòng rõ ràng, lộ liễu như thế, ấy vậy mà công tử lại không nói tiếng nào? Nhưng khi nhìn về phía bóng lưng của Doanh Tần rồi nhìn Võ Hạng Dương, gã đột nhiên nhớ ra chuyện gì

Đúng rồi,4cổ độc trên người công tử còn chưa được giải, lát nữa nếu hai bên đánh nhau mà cố độc bị kích động, đó cũng là phiền toái lớn!

Nếu Hiến Thương Mặc Trần có thể ở lại giúp một tay, đối với bọn họ mà nói cũng là chuyện tốt.

Hiến Thương Mặc Trần cũng đã nói như vậy, Minh Dận Thanh hít một hơi thật sâu, cũng không tiện nói gì nữa

Bọn họ đều là người thông minh, có thể hiểu rõ ý của nhau, thế nên hắn ta lập tức mở miệng nói: “Nếu Phong vương không định ra tay, vậy ít nhất bây giờ mời đứng qua một bên đi, tránh lát nữa ra tay ngộ thương các hạ!”

Hiến Thương Mặc Trần gật đầu, nhìn Lạc Tử Dạ rồi cười nói: “Ngươi biết tính tình của9ta mà

ở lại, biết đâu lát nữa có thể giúp được người, cũng có khi lại không giúp được gì, nhưng đối với bản vương, đối với Hiến Thương mà nói, đó đã là cực hạn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK