Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng hắn thầm nghĩ mình vừa nói với Vương, Thái tử cũng tự nói, y hoàn toàn chỉ vì Vương đẹp trai mới ở bên Vương, có phải không?

Bây giờ thấy trai đẹp, Thái tử liền đu theo ư? Còn nắm tay vỗ ngực! Vẻ mặt hắn nghiêm chỉnh nhưng lại lặng lẽ liếc xéo một bên

Hắn cũng biết Vương đang tức giận, cho nên cũng không nhiều lời...

Tiêu Thanh nghe hai chữ này mà cảm thấy một luồng ma uy ùn ùn kéo đến nện vào mặt mình, khiến hắn cảm thấy đầu gối đau nhức! Hắn ngây ngẩn như thế mấy giây, sau khi phản ứng một lúc mới hiểu được Vương muốn hỏi cái gì

Thế là hắn vội3vàng nói: “Khởi bẩm Vương, là Hiến Thương Mặc Trần!”

Sau khi nói xong câu này, hắn lại nói luôn ý nghĩ trong lòng mình: “Thật ra thuộc họ cho rằng, trách nhiệm chủ yếu của chuyện này là ở Thái tử, không phải do người khác! Sau khi thấy Hiến Thương Mặc Trần, Thái tử chủ động vươn tay, nhiệt tình chào hỏi

Khi thấy mình đưa tay ra mà Hiên Thương Mặc Trần không hiểu ý, ngài ấy còn hết sức thân thiết nói hạnh ngộ hạnh ngộ! Nói xong, ngài ấy kích động tiến lên nắm chặt tay của đối phương, sờ soạng vài cái..

vô cùng bỉ ổi.”

Sau khi nói đến đây, Tiêu Thanh còn nghiêm túc gật đầu, bổ sung1một câu: “Đúng vậy! Động tác của Thái Tử lúc đó rất bỉ ổi, đặc biệt bỉ ổi, mặt cười như nở hoa, thuộc hạ nhìn thấy còn xấu hổ thay cho ngài ấy! Lúc ấy Hiến Thương Mặc Trần năm một tay Thái Tử, chắc là bị nắm đến quá mất tự nhiên, Thái tử thu tay lại theo bản năng, hắn liền buông ra! Nhưng cuối cùng Thái tử còn khoác lên vai người ta, cụ thể nói gì đó thì thuộc hạ không nghe thấy!”

Dù sao Võ Tu Hoàng đang ở đó, hắn mà cách quá gần rồi bị Võ Tu Hoàng phát hiện thì không phải chuyện tốt gì

Nhưng bởi vì cách khá xa nên hắn không nghe3thấy nội dung mà hai người kia hàn huyện

Khi trông thấy Hiến Thương Mặc Trần nắm tay Lạc Tử Dạ, hắn liền trực tiếp dùng biểu hiện nên có của một người đàn ông bình thường để giải thích, cho rằng đối phương bài xích

Dù sao thì, có người đàn ông bình thường nào có thể chịu để cho một người đàn ông khác tùy tiện nắm tay sao? Cho nên hắn mới bẩm báo như vậy.

“Nắm tay, kề vai dựa lưng, trên đường trở về vẫn còn ảo não, cảm thấy tiếc nuối bởi vì mình không sờ thêm mấy cái

Có thể thấy được Thái tử vô cùng hài lòng với khuôn mặt thật của Hiến Thương Mặc Trần!” ở phương3diện này, Mân Việt không được nhạy bén cho lắm

Hắn vừa mới trở về, khi bước vào cửa liên tổng kết một câu như vậy.

Sau câu nói này, hắn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo quét đến mặt mình

Mân Việt run lên

Lúc này hắn chợt nhận ra điều gì đó nên nuốt ực nước miếng rồi vội vã cút qua một bên không nói tiếng nào..

“Vương! Có cần thuộc hạ giúp ngài bắt Thái tử về?” Diêm Liệt lập tức chắp tay, hỏi Phượng Vô Trù

Người nọ khẽ rủ mắt

Đôi mắt ma quỷ liếc nhìn hắn, giọng nói từ tính thuần lạnh bức người, âm trầm vang lên: “Ngươi nói xem?”

Lần này, Diễm Liệt sợ tới mức run lên

Cho tới9bây giờ hắn thật sự chưa từng nghe thấy Vương nói bằng giọng như vậy

Hắn vội khom lưng mở miệng nói: “Vương, xin ngài yên tâm, thuộc hạ lập tức đi ngay, sẽ nhanh chóng đưa Thái tử đến trước mặt ngài!”

Nói xong lời này, hắn vội vã đi ra cửa

Sau khi hắn rời đi, bầu không khí bên trong lều lạnh lẽo đến mức khiến cho người ta không dám thở mạnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Vào lúc mọi tiếng động đều yên tĩnh, Quả gia ngủ đến nửa mê nửa tỉnh bỗng nhiên trở mình, cười dâm một tiếng: “Nhóc đẹp trai, đừng chạy mà, cho Quả gia thơm một cái!”

Một câu phát ra từ mồm chim mà không bị sai ngữ pháp một cách hiếm thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK