Cái tính mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ, trợn mắt nói dối, lời vừa nói xong đã lật mặt không thừa nhận này rốt cuộc là giống ai vậy? Võ thần đại nhân càng nghĩ càng cảm thấy thằng nhóc này sao mà giống mình thể không biết.
Ông không nói nữa mà nhìn theo xe ngựa của Lạc Tử Dạ đi vào cung
Trong khi đó, thằng nhóc mặt dày mày dạn Lạc Tử Dạ đang ngồi trên chiếc xe ngựa mất nóc, vậy mà vẫn cố ra vẻ tiêu sái phe phẩy chiếc quạt trong tay
Chốc chốc y lại ngoảnh đầu ném ảnh mắt quyến rũ về phía Võ Tu Hoàng, tặng ông một nụ hôn gió, sau đó lại cười bỉ ổi quay đầu trở lại
Hành động ấy làm2cho Võ thần đại nhân nổi da gà đầy người! Cho tới khi bóng dáng Lạc Tử Dạ đã biến mất trước tầm mắt, Võ Tu Hoàng vẫn đứng im tại chỗ
Cùng lúc đó, có một người áo đen xuất hiện sau lưng ông, cung kính nói: “Hoàng thượng, tại sao vừa rồi ngài lại tha cho Lạc Tử Dạ?” Lúc nãy, nếu Hoàng thượng ra tay, hai người đánh nhau thật, cho dù tên nhóc Lạc Tử Dạ kia lại giở trò giảo hoạt, trực tiếp chạy biến luôn thì ít nhất Hoàng thượng vẫn có thể đánh y bị thương nặng
Thế nhưng Hoàng thượng không làm thế mà lại thảy đi!
Tên áo đen nói xong, Võ Tu Hoàng ngập ngừng hỏi: “Ngươi cảm thấy Lạc Tử Dạ có giống ông7đây không?” “Ừm...” Tên áo đen kia thoáng sững người, dường như đang nghĩ xem phải trả lời thể nào, đồng thời cũng cẩn thận nhớ lại xem Lạc Tử Dạ có điểm nào giống với Hoàng thượng hay không
Sau đó, hắn phát hiện rằng, kỳ thật chẳng cần nghĩ cũng có thể nhìn ra rất nhiều điểm giống nhau giữa hai người này!
Vì thế, hắn trả lời: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nếu xét tới sự uy nghiêm, hiển nhiên Lạc Tử Dạ không giống ngài một chút nào
Tuy nhiên, nếu xét về..
quả thật hai người các ngài giống nhau như đúc!” Ở giữa câu có một từ đã bị hắn dứt khoát lược bỏ
Câu đầy đủ mà hắn muốn nói là “xét về sự vô sỉ, quả thật hai người các9ngài giống nhau như đúc!” Ví dụ nhé, một giây trước Lạc Tử Dạ vừa mới nói “con hơn cha là nhà có phúc”, vậy mà vừa nghe người ta nói muốn tố cáo, y đã lật mặt nhanh hơn lật sách, bày ra dáng vẻ giống như bản thân oan uổng lắm luôn, đồng thời lập tức phủ nhận mình đã nói câu kia
Đây chẳng phải là chuyện Hoàng thượng thường làm hay sao?
Tên áo đen nói xong, mi tâm Võ Tu Hoàng lập tức nhíu chặt, lẳng lặng nhìn chăm chú về phía hoàng cung trong chốc lát
Không hiểu sao trong đầu ông lại chợt nhớ lại chuyện trước khi mình tới Thiên Diệu, ông bạn thân Vô Ưu lão nhân đã nói với mình rằng mọi chuyện đừng nên5hành động quá tuyệt tình, và trong tương lai, con gái của mình chưa chắc đã kém cỏi hơn mình.
Nếu liên kết hai chuyện này với nhau, Võ Tu Hoàng cảm thấy trong đó có mối liên quan rất kỳ lạ.
Điều này khiến ông càng thêm quyết tâm phải vào cung điều tra một phen
Có thể ông đã nghĩ nhiều rồi, cũng có thể chuyện năm xưa thật sự có gì đó bất thường
Nghĩ vậy, ông đạp gió, nhanh chóng bay về phía hoàng cung.
Bởi vì ông rất giỏi khinh công nên tốc độ còn nhanh hơn cả Lạc Tử Dạ ngồi xe ngựa đang vội vã trên đường.
Mà lúc này, trong hoàng cung
Trong Ngự thư phòng vang lên một tiếng “rầm”, mọi thứ trên bàn của Lạc Túc Phong đều rơi3hết xuống đất, vỡ tan tành
Chuyện này khiến người áo đen đang quỳ trong đại điện sợ đến nỗi run rẩy không ngừng, cả buổi không dám lên tiếng.
Mãi sau hắn mới mở miệng, nhưng cũng chỉ thốt ra một câu: “Thuộc hạ bất tài, đã phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng, mong Hoàng thượng bớt giận!”
Lâm An công công ở một bên trơ mắt nhìn một lúc, sau đó nhẹ nhàng khuyên giải: “Hoàng thượng, xin ngài hãy nghe lão nổ khuyên một câu
Với võ công của Võ Tu Hoàng, trong thiên hạ này ít có người là đối thủ của ông ta
Người của chúng ta đi ám sát ông ta nhưng không thành công, đây cũng là chuyện bình thường, chứ không phải do những ám vệ kia vô dụng
Vì vậy, xin Bệ hạ hãy bớt giận!”