Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nàng dần dần cảm thấy hơi lúng túng, sờ mũi, mở miệng nói: “Chuyện... Chuyện này thật ra không thể hoàn toàn trách gia được, ai bảo người tự cao tự đại, động một chút lại nhìn gia bằng ánh mắt khinh miệt như nhìn con sâu cái kiến! Gia đấu thể chịu được ánh đó của ngươi, gia không mắng chửi với ngươi là đã nể mặt ngươi lắm rồi, sao có thể chủ động tới gần ngươi?”

Nàng nói xong, hắn chỉ im lặng. Vậy rốt cuộc ai mới là người sai?

Hẳn không lên tiếng, Lạc Tử Dạ nói tiếp: “Lấy một ví dụ đi, như ngày hôm qua! Gia hỏi người chuyện Tu La môn, ngươi lại kêu gia đến hỏi Doanh3Tân, Doanh Tẩn đang hôn mê thì làm sao gia hỏi hắn được? Gia có thể không tức giận sao? Buổi tối người phải người đi kêu gia đến gặp ngươi, gia còn tâm trạng nào mà đi!”

Lạc Tử Dạ nói năng hùng hồn. Nàng vừa dứt lời đã nghe được giọng nói nguy hiểm của hắn: “Vậy ai từng nói tính cách của Doanh Tần khiến người khác ưa thích hơn Cô nhỉ?”

“A thì... Đó cũng là do trước đó người nhìn gia bằng ánh mắt khinh miệt xem thường! Đây rõ ràng là do người gây ra, lúc gia tức giận thì nói thật lòng một câu không được sao?” Lạc Tử Dạ ngẩng đầu, bắt đầu tranh cãi.

Nhưng vừa dứt lời,1ánh mắt hắn bỗng nhiên phát lạnh, vẻ dịu dàng trong đôi mắt thoáng cái đã biến mất.

Trong ánh mắt sắc bén kia lộ ra vẻ lạnh lẽo, hắn bóp cằm nàng, nghiến răng nói: “Lời thật lòng cơ à? Doanh Tẩn khiến nàng cảm thấy yêu thích hơn Cô là lời thật lòng của nàng ư?”

À thì... Lạc Tử Dạ cảm thấy cằm hơi đau, thật sự là hắn ra tay rất nặng, không cần nhìn cũng biết bây giờ hắn tức giận cỡ nào. “Nhưng mà người ta thích vẫn là người mà!” Nàng chớp mắt, giống như biết rất rõ. Nhưng lúc này hắn đang giận nên chẳng muốn nhiều lời với nàng. Hắn buông cằm của nàng ra, vươn cánh6tay cứng như sắt ra ôm nàng vào lòng, nhắm mắt ngủ. Cánh tay sắt của hắn ôm rất chặt, khiến Lạc Tử Dạ cảm thấy đau. “Ê, này...” Lạc Tử Dạ còn muốn nói điều gì đó.

Bỗng nhiên hắn cúi đầu xuống liếc nhìn nàng, giọng nói từ tính thuần lạnh mang theo chút hơi mát: “Hay là nàng không muốn ngủ, muốn Cô giúp nàng làm những chuyện khác?”

Nói đến hai chữ chuyện khác, ánh mắt hắn lướt qua ngực nàng. Lạc Tử Dạ đơ người, thành thật nhắm mắt ngủ. Trong lòng nàng đã tính toán cho chuyện của ngày mai! Hứ, không đồng ý hả, không đồng ý cũng phải đồng ý thôi... Hắn hơi kinh ngạc khi thấy nàng4ngủ thật, chưa đạt được mục đích mà nàng vẫn ngủ được ư?

Hôm sau.

Hắn cứ tưởng rằng sau khi nàng tỉnh dậy nhất định sẽ tiếp tục nói chuyện mượn thuyền với hắn, không ngờ nàng thức dậy rời giường mặc quần áo, không hề nhiều lời, chỉ chào hắn rồi rời đi. Giống như nàng quên mất chuyện đi ra khơi vậy!

Điều này khiến Nhiếp chính vương điện hạ nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, trong lòng mơ hồ hiện lên dự cảm kỳ lạ. Người hầu đến hầu hạ hắn mặc quần áo, Diêm Liệt có vẻ buồn bực nói: “ Vương, Thái Tử chưa đạt được mục đích đã bỏ đi. Chẳng lẽ y mặc kệ chuyện Doanh Tần! Không3giống tác phong của y tí nào!” Bọn họ đang nói thì một chuyện giống như phong cách làm việc của Lạc Tử Dạ liền đến tai hai người. Một gã hộ vệ chạy từ ngoài cửa vào, vội vàng nói: “Khởi bẩm Vương, không hay rồi! Sau khi Thái tử điện hạ rời khỏi chỗ ngài đã đi tới bờ biển, còn tìm một tảng đá lớn buộc vào người. Nói nếu ngài không giao thuyền ra, y sẽ ôm tảng đá nhảy xuống biển tự tử!”

Nhiếp chính vương điện hạ: “...”

Diêm Liệt: “...?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK