Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu bây giờ ông ta đưa nó cho nàng, hai người còn có thể vui vẻ thỏa thuận điều kiện, và nàng có thể thỏa mãn mong muốn của ông ta

Nhưng nếu ông ta cứ khăng khăng không chịu, vậy sau này Phượng Vô Trù đích thân tới lấy đi thì ông ta chẳng có lợi lộc gì

Quả nhiên, sau khi Lạc Tử Dạ nói xong, ánh mắt Lạc Túc Phong lập tức trở nên rét lạnh

Đồng thời, ông ta cũng hiểu ngay ẩn ý trong lời nói của nàng

Nếu Phượng Vô Trù định lấy lại đồ thì mình thật sự không thể giữ lại Thiên Tử lệnh được, tới lúc đó còn kéo theo biết bao phiền phức nữa

Thật ra ông ta cũng sớm biết đồ của Phượng Vô Trù là thứ không dễ cầm trong tay.

Vừa nghĩ tới điều3này, ông ta chợt hít sâu một hơi, quyết định thỏa hiệp: “Ừm, nếu bây giờ trẫm đưa đồ cho Thái tử thì Thái tử sẽ lập tức đáp ứng yêu cầu của trẫm có phải không?”

Thôi bỏ đi, Thiên Tử lệnh đã ở trong tay Lạc Túc Phong trong suốt một khoảng thời gian dài mà ông ta vẫn chưa phát hiện ra trong đó ẩn giấu điều kỳ diệu gì

Nó hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào

Tuy là nó có thể tạo ra hiệu quả dư luận xã hội, thế nhưng bây giờ chẳng ai nghĩ tới chuyện mưu phản cả, vậy thì tạo ra dư luận gì được chứ?

Lạc Túc Phong vừa nói hết câu, Lạc Tử Dạ biết ngay là mình đã đạt được mục đích

Nàng gật đầu, mỉm cười đáp lời: “Đó là tất nhiên!0Dù sao phụ hoàng nhân hậu, có thể thỏa mãn nguyện vọng của nhi thần, vậy thì dĩ nhiên là nhi thần cũng trung thành một lòng một dạ với phụ hoàng!”

Lạc Túc Phong nghe đến đây, hình như không muốn nghe tiếp những lời giả dối này nữa

Ông ta im lặng rất lâu, rốt cuộc cũng lấy một vật từ trong tay áo ra

Ông ta còn cúi đầu nhìn thứ kia chăm chú, dùng bụng ngón tay cái vuốt ve nó vài lượt, lưu luyến không rời

Sau một hồi lâu, cuối cùng ông ta mới ném vật kia cho Lạc Tử Dạ!

Đồng thời, ông ta còn lạnh lùng nói: “Xem ra hiện giờ quan hệ giữa Thái tử và Nhiếp chính vương điện hạ rất thân thiết nhỉ!”

Vì vậy, Lạc Túc Phong đã biết ban đầu mình quá nhẹ dạ5mà tin tưởng Lạc Tử Dạ

Mình đồng ý cho đối phương thành lập Thần Cơ doanh, đồng thời cũng tin tưởng đối phương sẽ giúp mình đối phó Phượng Vô Trù

Thế nhưng tới cuối cùng, hóa ra tất cả đều là nuôi ong tay áo! Bây giờ Lạc Tử Dạ đã trở thành một mối phiền phức và uy hiếp không lớn không nhỏ.

Lạc Tử Dạ vội vươn tay bắt lấy Thiên Tử lệnh

Thật ra cái Thiên tử lệnh này chẳng khác gì thứ đồ giả mà lần trước Doanh Tần vu oan cho nàng

Nhưng hình như khối lượng hơi chênh lệch, và cảm giác khi sờ vào mỗi vật cũng khác nhau!

Lạc Tử Dạ vừa nghe Lạc Túc Phong nói vậy, lập tức lên tiếng: “Phụ hoàng phải biết là trên chính trường(*) không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng4không có bạn bè vĩnh cửu

Từ trước tới giờ, điều nhi thần mong muốn nhất chính là được đứng bên cạnh phụ hoàng

Chỉ có điều, đôi lúc con phải bất đắc dĩ đưa ra lựa chọn trái với lòng mình để bảo vệ tính mạng mà thôi

Mong phụ hoàng hiểu cho!”

(*) Chính trường: nơi diễn ra các hoạt động chính trị

Nàng không muốn Hoàng đế cảm thấy nàng và Phượng Vô Trù rất hòa hợp, cho nên nàng liền để cho ông ta tưởng rằng giữa bọn họ ràng buộc với nhau bằng quan hệ lợi ích

Nàng nói như vậy, hiển nhiên Hoàng để không tin

Ông ta nói: “Nhưng mà hình như Thái tử và Nhiếp chính vương rất thân thiết, còn thường hay ngủ chung giường nữa!”

Lạc Tử Dạ phì cười: “Chắc hẳn phụ hoàng cũng biết nhi thần mê9trai đẹp

Nếu là những anh chàng đẹp trai khác, nhi thần cũng sẽ thân thiết với bạn như thế, nhưng còn phải xem bọn họ có bằng lòng hay không?” Con mẹ nó, ông hỏi xong chưa vậy, ông đây đã quỳ cả buổi rồi đấy! Đầu gối ông đây đau lắm đó, nói nhảm cũng rất mệt đó có biết không? Lần này Lạc Túc Phong miễn cưỡng tin lời nàng

Tuy nhiên ông ta cũng không biết rốt cuộc là Phượng Vô Trù có biết chuyện Lạc Tử Dạ là con gái hay không

Ông ta nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ hồi lâu, cũng thấm hiểu là bây giờ có xoắn xuýt vấn đề này cũng chẳng ích gì, vì vậy dứt khoát mở miệng nói: “Lâm An, người phải người tới Thần Cơ doanh mang đồ về đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK