Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Lạc Tử Dạ đang bị cách trở về

Xét thấy chuyện này là do nàng không đúng trước, nàng cũng không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ nói: “Ngươi có thể để cho gia đi thăm Doanh Tần một chút trước khi chết hay không?” Ngày hôm nay nàng chắc chắn là dữ nhiều lành ít rồi

Nàng vừa dứt lời, tâm trạng vốn đã không vui của Nhiếp chính vương điện hạ càng trở nên tồi tệ hơn

Hắn rủ mắt liếc nhìn nàng, dùng giọng điệu lạnh nhạt và bình tĩnh hỏi: “Ngươi là thầy thuốc à?” “Không phải!” Lạc Tử Dạ nhanh chóng trả lời.

Hắn lại hỏi: “Ngươi biết chữa trị nội thương à?”

“Không biết!” Khóe miệng nàng giật một cái, nàng đã hiểu ý của hắn

Quả3nhiên, giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng, âm trầm nói một câu: “Nếu ngươi không phải là thầy thuốc, cũng không biết chữa trị nội thương thì người đi thăm làm gì? Thăm có ích lợi gì?” Hắn nói đến đây liền dùng cặp mắt ma quỷ của mình nhìn chăm chú vào nàng

Dưới ánh trăng, con người của hắn như có ánh sáng vụt qua, rất đẹp

Chẳng qua Lạc Tử Dạ lại cảm thấy gương mặt tuấn tú sánh ngang với thần ma ấy hơi dữ tợn, giống như là yêu ma ở ma giới muốn ra ngoài ăn thịt người vậy

Nàng không kiềm chế nổi mà run rẩy, giọng nói cũng nhỏ dần: “Mặc dù không có tác dụng gì, thế nhưng thân là bạn1bè của hắn, ít nhất gia cũng phải đi thăm hắn một chút chứ?”

“Buổi chiều hôm nay người đã thăm rồi, yên tâm, hắn sẽ không chết ngay được đâu!” Giọng nói của hắn càng âm trầm.

Hơn nữa, dáng vẻ nghiến răng của hắn đã cho thấy trong lòng hắn thật sự rất muốn Doanh Tần chết dù cho hắn nói với Lạc Tử Dạ rằng Doanh Tần chưa chết được ngay

Đồng thời, giọng nói của hắn có vẻ rất đáng tiếc vì Doanh Tần vẫn chưa chịu chết.

Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật điên cuồng, không nói gì, cứ để mặc cho hắn xách mình đi

Nàng hỏi một câu khi đang đi trên đường: “Ngươi và Hiến Thương Dật Phong đã xảy ra chuyện gì thế?” Rõ ràng3là hai người đánh nhau luôn đó?

Không ngờ rằng nàng vừa hỏi xong câu này, nhiệt độ không khí xung quanh hắn lại chợt trở nên lạnh lẽo.

Hắn nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt ấy rất đáng sợ

Lạc Tử Dạ lại như rơi vào sương mù, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra

Đuôi lông mày của hắn hơi nhếch lên, hỏi nàng một câu: “Tên đẹp trai mà người nhìn thấy ở chỗ Võ Tu Hoàng hôm nay là ai?”

“Hả? Gia không biết, không hỏi tên!” Lạc Tử Dạ rất thành thật trả lời vấn đề này.

Sắc mặt của hắn hơi dịu lại sau khi nghe nàng nói xong

Cho nên chuyện xảy ra trước mắt không phải là Lạc Tử Dạ phát hiện ra bộ mặt3thật của Hiến Thương Mặc Trần ngay giữa ban ngày ban mặt, cảm thấy rất hài lòng nên tính cùng hắn ta ra ngoài tán gẫu vào buổi tối à?

Lạc Tử Dạ thấy sắc mặt của hắn dễ coi hơn sau khi nghe nàng nói vậy nên lập tức bổ sung thêm: “Ngươi biết đó, điều mà gia yêu nhất trên cuộc đời này là trai đẹp! Thế nhưng lúc đó gia vẫn còn nhớ tới người nên chỉ sờ tay hắn ta vài cái liền cảm thấy sợ hãi rồi, gia thậm chí còn không dám hỏi tên hắn ta là đã quay lại rồi cơ mà!” Nàng nói đến đây liền ngẩng đầu nhìn Phượng Vô Trù, nét mặt nàng vừa đáng thương vừa cực kỳ chân9thành, ra vẻ đã biết mình làm sai nhưng đã kịp tỉnh ngộ, thế nên chưa tính là lỗi lầm trầm trọng cho lắm! Dáng vẻ đáng thương cộng thêm hơi nhút nhát của nàng làm cho sắc mặt của hắn dịu thêm một ít, nhưng hắn chợt nhớ đến điều gì đó rồi cười lạnh một tiếng, nói: “Sau đó người hối hận, đứng lẩm bẩm ở trên đường, hối hận mình không sờ thêm vài cái nữa, hối hận mình vì một cây đại thụ mà bỏ qua cả một cánh rừng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK